
ây?
Sau khi về phủ, nàng thay quần áo rồi chui vào chăn, trong đầu còn quẩn quanh ánh mắt của Hô Diên Phong. Nàng không thể tin được nàng lại giống vị hôn thê của hắn như vậy, nhưng ngẫm lại, hắn lại giống với người nàng quen biết? Còn có vẻ mặt của hắn khi nàng uống xong ly rượu kia, cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng không thể nói được? Trong đầu có chút lạ, giống như đêm hắn cho nàng ăn thuốc giải, nhưng hôm nay càng thêm mãnh liệt.
“Mộng Nhi…” Không biết khi nào hắn đã nằm bên cạnh nàng, cánh tay dài nắm hông nàng.
”Không có tâm tình!” Nàng trả lời một câu, thủy chưng đưa lưng về phía hắn.
Hắn chống nửa người nhìn nàng, cúi người hôn vành tai của nàng, cảm giác tê dại lập tức lan khắp thân thể nàng,
”Hàn Hạo Thần!” Nàng xoay người đẩy hắn ra, ”Ngươi ngủ yên cho ta.”
Thế nhưng hắn vẫn không buông tay như cũ, bờ môi cọ sát vành tai nàng, ”Không phải ngươi nói chúng ta muốn ngủ sao?”
Nàng lui về sau nói: ”Ta chỉ…. nói ngươi ngủ chỗ đấy, ta ngủ chỗ này.”
“Không được!” Vừa dứt lời, hắn liền chận lại môi của nàng.
Nàng biết người này cho tới bây giờ khi muốn đều phải làm được, hơn nữa chính nàng cũng không hiểu, mỗi ngày hắn bận rộn như vậy, thể lực ở đâu mà buổi tối còn hao phí trên giường được?
Bất tri bất giác tay của hắn đã cởi bỏ y phục của nàng, vuốt ve thân thể của nàng, tay hắn không chút kiêng kị đốt lửa khắp nơi.
“Hàn. . . . . . Hạo thần. . . . . .” Quả thật nàng khóc không ra nước mắt, tối nay nàng lại bắt đầu buồn ngủ, hình như có cái gì thôi thúc nàng, nhưng hắn còn làm nhiệt chạy trên người nàng.
”Ta buồn ngủ quá…. buồn ngủ.” Nàng thấp giọng nói, giọng có chút điềm đạm đáng yêu.
”Gọi cái gì?” Hắn khàn giọng hỏi.
”À!” Nàng chau mày nghĩ, bĩu môi nói: ”Vương gia!”
Nếu để cho nàng ngủ, bảo nàng gọi Ngọc Hoàng đại đế đều được.
Rất dễ nhận thấy hắn cũng chưa hài lòng lắm với các xưng hô này, hắn muốn một cái đặc biệt, chỉ có nàng mới có thể gọi.
”Có phải được ngủ rồi không?” Mặc dù nàng không biết tại sao lại buồn ngủ như vậy, nhưng nàng chính là muốn ngủ, hơn nữa còn rất mệt mỏi.
Hắn cảm thấy có cái gì không đúng, mới vừa rồi còn bướng bỉnh làm loạn, sao bây giờ lại là bộ dáng yên ổn? Còn nghĩ không muốn cho hắn đụng chạm, nhưng hiện tại hắn có lửa dục thiêu thân, không tìm nàng dập lửa thì tìm ai? Bất đắc dĩ cũng chỉ có thể uất ức nàng.
Hắn ở phía trên, cúi người dùng giọng mập mờ nói bên tai nàng: ”Nàng có thể ngủ….”
CHƯƠNG 105
Mặc dù hắn không nói phía sau nhưng nàng có thể đoán ra, choáng! Chính là dùng tính động vật, sao nói lửa dục tới liền tới? Nhưng nàng làm thế nào? Không phối hợp chẳng lẽ còn đuổi hắn xuống giường để cho hắn đi tìm nữ nhân khác? Chắc có một đóa hoa si đang chờ, nói không chừng hắn nói một câu, nàng liền hấp tấp dâng tới cửa.
Trong lúc đang bi thông oán thầm, hắn đã được thế mà vào, rồi sau đó….Nàng không biết làm sao kết thúc, nàng chỉ biết trong cơn ngủ mơ hình như có người lập lại động tác không biết bao nhiêu lần?
Tỉnh lại là lúc hắn đã không có bên cạnh, vị trí có chút lạnh lẽo, xem ra đã sớm rời giường. Liên Vân tới trang điểm giúp nàng, nàng mới biết đã sớm qua giờ Thìn, hắn sợ đánh thức nàng nên bảo hạ nhân chờ nàng tỉnh mới đi vào. Thật ra thì nếu hắn không nói thì mấy người kia cũng biết quy củ này.
Lúc thay quần áo, Liên Vân nhìn nàng một cái rồi đỏ mặt cúi đầu, nàng không hiểu, sau đó nghĩ, lập tức soi gương đồng, mới biết có dấu hôn ở cổ.
Người này cố ý.
Lần này sao nàng dám ra cửa đây? Vất vả lắm mới bôi bột nước vào che đậy đi, lúc này mời mờ nhạt được một chút.
”Vương phi đừng đắp, để cho Hoa Thiên Nhụy nhìn thấy để nàng ta tức chết.” Liên Vân còn nghĩ đến chuyện tối qua.
Nàng nhếch môi cười, sau đó nói: ”Nha đầu này càng ngày càng không hiểu quy củ, tên tuổi nàng ta để ngươi tự tiện gọi sao?”
Liên Vân cũng không lo lắng: ”Ai dam dạy nô tỳ, nô tỳ có Vương phi che chở, ai cũng không dám động.”
Lạc Tử Mộng không nhịn được khẽ cười, khó trách nói nô bằng chủ đắt, nha đầu này học rất nhanh, chỉ có mấy lời nàng muốn nhắc nhở, không thể để nàng gây ra rủi ro.
”Liên Vân, ta có thể bảo hộ ngươi là vì ngươi không có phạm sai lầm, nếu ngươi không thể che đậy miệng trước mặt mọi ngươi như vậy, ngươi ta sẽ nói Thần vương phủ không có quy củ, đến lúc đó sẽ là lỗi của Vương phi, để cho chúng ta có nhược điểm để nói. Mặc dù cho tới bây giờ ta chưa biết chủ tớ có giá cả như thế nào, nhưng mà làm nô bộc ở nơi này, một khi bị bắt nhược điểm trước mặt mọi người, người bị thiệt là các ngươi.”
Liên Vân thu hồi nụ cười, ”Dạ nô tỳ ghi nhớ.”
”Quỷ nha đầu, biết là tốt, chỉ là tối qua ngươi dạy dỗ Hoa Thiên Nhụy đúng là đầy nghĩa khí, ta đúng là muốn dạy dỗ cái hoa si đó, nhưng bây giờ có thể như thế nào? Dù sao cũng là muội muội của Lan phi nương nương và thiên kim của Thừa tướng, thân phận cao quý.” Nghĩ tới đây nàng vẫn còn thấy ức, có câu ”Đầu thai là cửa kỹ thuật.”, người ta đúng là được đầu thai tốt.
Liên Vân nghe vậy cười nói: ”Vương phi còn cao quý hơn nàng ta nhiều, thiên kim Thừa tướng thì tính là gì chứ? Còn không phải muốn gả cho Vư