
cả hai trở ra ngoài cổng, đứng chào khách hàng. Cô gái đã bỏ khẩu trang ra.
Và đúng là Nhi rồi.
Lúc này Tú lẳng lặng lau giọt nước mắt bất giác chảy ra. Sau bao nhiêu tháng trời, cuối cùng cũng được gặp lại. Nhi trông ốm hơn trước, nhưng Nhi vẫn là Nhi. Tú muốn chạy ngay đến ôm Nhi vào lòng như giấc mơ đã ấp ủ từ mấy tháng qua. Tú muốn đan 5 ngón tay của mình vào 5 ngón tay của Nhi. Tú muốn hôn Nhi thật sâu cho đến khi cả hai phải dừng để lấy hơi. Tú muốn làm rất nhiều điều.
Nhưng mà, mọi ước mơ ngay phút giây ấy đã tan biến khi Tú thấy người con trai đó kéo Nhi lại rồi cõng Nhi trên lưng xoay tròn. Nhi cười rất tươi, cười lên tiếng, cả Tú ngồi ở quán bên kia đường vẫn có thể nghe thấy. Xoay vài vòng, thấy khách đến thì anh ta bỏ Nhi xuống. Cả hai cười giỡn chào đón khách.
Tú ngồi đó, âm thầm dõi theo Nhi đến tận khi mẹ gọi cuộc điện thoại nhắc nhở Tú đã đến giờ ra sân bay. Vừa bối rối vừa buồn bã, Tú lên chiếc taxi đậu gần đó và xuất phát ra sân bay Nội Bài. Khi xe lăn bánh, Tú ngoái đầu nhìn Nhi một lần nữa, trong lòng trào dâng những cảm xúc khó tả. Mở ba lô lấy quyển nhật ký ra, Tú bắt đầu viết.
Ngày 30 tháng 6
Hôm nay chạy đua với thời gian. Tưởng chừng như chẳng bao giờ có thể gặp lại, nhưng tình cờ em lại bước vào đời Tú một lần nữa. Nhìn thấy em mà bao nhung nhớ trong lòng đổ thành lệ.
Em vẫn như ngày nào, có điều hơi ốm. Em phải ăn đầy đủ để giữ gìn sức khoẻ đó. Hôm nay đã lâu lắm mới được thấy em cười. Em biết không, nụ cười của em có thể làm một ngày của Tú vui hơn rất nhiều.
Nhưng tiếc là nụ cười ấy không dành cho Tú nữa.
Tú gấp quyển nhật ký lại. Trời bên ngoài bắt đầu tối sầm chuyển gió đổ mưa. Cơn mưa đột ngột ào tới làm mọi người đi đường phải dừng xe mặc áo mưa vào. Bác tài xế taxi mở đài radio, một bài hát ngân lên như nói tựa lòng Tú.
“Cất tiếng hát nghe sao lòng nhẹ cơn sầu,
Dẫu có chút vương, chút ân tình chôn giấu.
Đếm những nhớ thương thầm lặng trên tay,
Nghe sao buốt thêm, ướt đôi vai này….”*
-Hết chap. 30-
*Bài hát Chưa Bao Giờ trình bày bởi Trung Quân Idol
CHAPTER 31: HỮU Ý VÔ TÌNH
Nhi dõi theo chiếc taxi đang vội vàng lăn bánh khuất vào giữa lòng phố chen chúc.
Đi rồi. Đi thật rồi.
Không cầm được nước mắt, Nhi bỏ chạy vào trong, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, cố tìm một chút không gian nhỏ riêng tư để có thể thoải mái mà khóc hết nỗi lòng. Làm vậy có phải quá đáng lắm không? Nhi tự hỏi. Khi từ xa đi về cửa hàng, Nhi đã nhận ra Tú. Lúc đó chân muốn rụng rời nhưng cũng phải cố gắng giữ bình tĩnh. Đi vào trong rồi lén nhìn Tú qua khung cửa sổ, thấy mặt Tú đầy hy vọng mà đau lòng. Vì sao đồ ngốc này vẫn chờ cho dù đã 4 tháng trôi qua? Chẳng phải là sẽ rất mệt mỏi hay sao?
Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, và anh Hà lên tiếng.
“Em có sao không?”
Lau nước mắt, Nhi mở cửa đối diện với anh Hà.
“Thật tình rất khó hiểu con gái các em. Rõ ràng em còn yêu Tú như vậy, sao lại nhờ anh đóng kịch làm gì?”
“Không biết khi nào mẹ mới khoẻ hẳn anh ạ.” Nhi phân trần. “Nếu quay lại với Tú, bệnh tình của mẹ liệu có trở nặng hơn không? Không biết lương tâm em có cho phép em làm như thế không? Em không muốn Tú vì em mà lãng phí thời gian. Biết phải đợi đến bao giờ. Còn nhiều người con gái xứng đáng hơn em.”
“Em đừng nghĩ em làm vậy là cao cả, là giúp được Tú. Không chừng kết quả lại đi ngược với những gì em mong muốn. Em không thấy mặt Tú vừa rồi sao, như con cún con bị người ta mang ra bãi rác vứt bỏ giữa ngày mưa.”
Nhi mím chặt môi, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. “Cảm ơn anh đã giúp em.”
“Lần đầu cũng là lần cuối. Đóng vai ác không dễ tí nào. Hạn chế làm tổn thương nhau đi. Anh khuyên thật lòng.” Anh Hà vỗ vai Nhi và trở ra ngoài tiếp tục công việc của mình. Nhi quay vào rửa mặt cho tỉnh táo. Ngày cuối tháng 6 trời chuyển mưa, bên ngoài lẫn cả trong lòng.
–
Ngày 1 tháng 7
Cả nhà hỏi có tìm được em không?
Chỉ biết trả lời là không.
Ngày 2 tháng 7
Bên người đó em có hạnh phúc không? Phải chi lúc đó đủ dũng cảm lại đối mặt với em. Nhưng có lẽ trong lòng biết được thà bỏ đi như vậy chứ không muốn nghe những lời chính thức. Tú đang rất là bối rối, em có biết không?
Ngày 3 tháng 7
Biết rằng một ngày nào đó em sẽ là một mặt trời rực rỡ trên bầu trời của ai đó.
Nhưng tại sao, tại sao không phải trên bầu trời của tôi?
Ngày 4 tháng 7
20 tuổi.
Vậy năm nay sẽ làm gì với “giấc mơ siêu nhân”?
Quyết định dừng bước để em được hạnh phúc.
–
Hôm nay là sinh nhật của Tú.
Cũng là ngày giỗ của em Quân.
Đây là năm đầu tiên Nhi biết được ngày hôm nay nó quan trọng như thế nào.
Buổi sáng bố mẹ đã dậy rất sớm, bình minh chưa lên thì bố mẹ đã thức. Nhi cũng vậy. Hôm nay cả nhà sẽ lên chùa cầu nguyện cho Quân. Đêm qua Nhi đã xin bố mẹ cho phép Nhi đi cùng. Tuy lúc đầu mẹ suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng mẹ cũng gật đầu.
Mấy ngày trước mẹ nói với bố, mẹ muốn về Sài Gòn thăm em, nhưng bố không đồng ý. Bố bảo quay về mẹ sẽ lại lâm vào cảnh cũ, và bệnh sẽ lại trở nặng. Bố an ủi mẹ rằng, cho dù tro cốt của Quân không có ở Hà Nội, nhưng Quân vẫn sẽ luôn bên cạnh chúng ta.
Bố mẹ dừng chân tại một n