Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ – Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta

Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ – Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta

Tác giả: twosongbirds

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325322

Bình chọn: 7.00/10/532 lượt.

yện hôm qua không?” Tú hỏi.

Nhi với tay lấy một bông hoa có 4 cánh.

“Hoa đẹp không Tú?”

“Đẹp.” Tú đồng ý.

“Nhà em cũng đã từng đầy đủ như thế này.” Nhi nói, rồi lấy tay ngắt một cánh. “Nhưng bây giờ chỉ còn như vậy thôi. Hoa 4 cánh thành 3. Tự nhiên có một khoảng trống thật lớn.”

Tú lấy bông hoa từ tay Nhi, cầm nó xoay xoay. “Ý em là…”

“Là nhà em đã từng có bốn người. Có bố mẹ, em, và em Quân. Nhưng đứa em này đã mất rồi.”

Tú nắm lấy tay Nhi, vì hiểu được nỗi đau này.

“Em cũng mới biết hôm qua. Tính đi tìm Tú, mà thấy Tú đang bận làm gì đó với Hằng, nên thôi…”

“Vậy nên hôm qua em bỏ đi một mình hả?”

Nhi gật đầu.

“Đợi Tú một lát, lấy cho em cái này.” Tú nói rồi chạy vào nhà. Vài phút sau, Tú đem ra một cái bánh kem được phủ với lớp kem màu hồng nhạt. Trên đó có ghi “Chúc bạn hạnh phúc” bằng chữ màu trắng.

“Hôm qua Hằng nhờ Tú giúp Hằng làm cái này để tặng em. Hằng tính làm xong qua tìm em để nói xin lỗi nhưng không liên lạc được với em. Lúc đó Tú gọi điện cho em rất nhiều nhưng em không bắt máy. Lo lắng cả đêm.”

“Ra là vậy ư, em nghi oan cho Hằng rồi.” Nhi nói, tự trách mình.

“Tú đã nói chuyện với Hằng rồi và em ấy cũng đã hiểu. Sáng nay em ấy đã đi sớm. Em ấy muốn đi du lịch vòng quanh Việt Nam trước khi ra về.”

Tú đưa cho Nhi một chiếc muỗng.

“Em thử đi, vị em thích đó.”

Nhi cầm lấy muỗng và múc một miếng bánh đưa vào trong miệng. Lớp kem ngọt dịu, có mùi hương vani khá nồng. Màu sắc và hương vị làm Nhi nhớ đến một cây kẹo bông gòn.

“Không biết sao mùi hương này luôn mang đến cho em một cảm giác an toàn. Tuy là em chưa bao giờ được ăn một cây kẹo bông gòn nào cả. Bố mẹ luôn bảo nó không hợp vệ sinh.”

Đột nhiên lại có một đoạn ký ức chập chờn ùa về.

Đứa bé nắm tay Nhi đi đến chiếc xe bán kẹo bông gòn. Đứa bé mua một cây và đưa cho Nhi. Đứa bé dẫn Nhi đi đâu đó.

“Nhi?” Tú gọi làm Nhi giật mình.

“À không, em chợt nhớ lại vài thứ.” Nhi múc thêm một miếng bánh nữa.

“Còn việc hồi sáng, mẹ em có la không?” Tú hỏi, lo lắng. Cả ngày đi học không thể hỏi thăm.

“Mẹ la được vài câu thôi. Khi em nhắc đến Quân thì mẹ phản ứng lạ lắm. Em nghĩ chuyện em Quân mất còn nhiều uẩn khúc.” Nhi nói. Thấy không khí bắt đầu ảm đạm, Nhi chủ động chuyển chủ đề.

“Mình tìm cái gì vui nói đi. Tú có hay ăn kẹo bông gòn không?”

“Hồi nhỏ cũng hay ăn, nhưng bây giờ không ăn nữa. Tuy là cũng có một kỷ niệm đẹp với nó.”

“Kể cho em nghe được không?” Nhi tò mò.

“Hồi đó hay coi phim siêu nhân làm mình cũng muốn trở thành siêu nhân để giúp người ta. Có đợt ngồi thổ lộ với ba và ba đã ra một ý kiến rất hay để chắp cánh cho ước mơ của Tú, đó chính là vào mỗi dịp sinh nhật, thay vì nhận quà từ người khác thì mình sẽ tự lấy tiền để mua quà tặng cho người ta.” Tú kể. “Có một năm, bà ngoại cho tiền sinh nhật, Tú đã lấy số tiền đó để mua một cây kẹo bông gòn cho một bạn. Lúc về nhà liền chạy đi khoe ngoại. Cảm giác đó thích lắm.”

Nhi tự nghĩ trong đầu, câu chuyện này có chút gì đó thân quen.

Ngồi nói chuyện mà trời chuyển tối lúc nào không hay. Nhi và Tú nói tạm biệt. Bây giờ có lẽ sẽ hạn chế ngủ lại nhà nhau, khi mà mẹ Nhi vẫn còn nóng giận. Nhi vào nhà, ôm bài tập ra làm để không còn phải suy nghĩ về những chuyện không vui nữa. Làm bài một hồi cô Hiền gọi xuống ăn tối. Dùng bữa xong Nhi phụ cô Hiền rửa chén bát rồi quay lại làm nốt phần bài tập. Khi làm xong nhìn lên cũng đã hơn 10 giờ tối nhưng bố mẹ chưa về. Hôm nay bố mẹ lại đi không về chăng? Nhi cũng có phần lo lắng cho mẹ. Hồi sáng khi vừa nhắc đến em Quân mặt mẹ đã trắng bệch, không biết bây giờ ra sao.

Đang suy nghĩ thì Nhi nghe tiếng bấm chốt xe. Chạy ra ban công xem thì thấy xe của bố mẹ đã về. Nhi lật đật chạy xuống nhà xem tình hình, nhưng không thấy mẹ đâu, chỉ thấy bố với nét mặt uể oải.

“Bố, bố không đi với mẹ sao?” Nhi hỏi.

“Mẹ con tối nay không về.” Bố Nhi trả lời. Nhi không hỏi thêm mẹ đi đâu vì Nhi biết có hỏi bố cũng sẽ không nói.

Nhưng có một chuyện Nhi biết nếu Nhi hỏi bố thì có thể sẽ nhận được câu trả lời. Tuy bố ít nói nhưng luôn dễ mềm lòng hơn mẹ.

“Bố có thể cho con biết về chuyện của em Quân không? Vì sao em mất?”

Bố nhìn Nhi một hồi lâu, ánh mắt khó đoán. Nó như là vừa giận, vừa thương. Cuối cùng, bố cũng thở hắt một hơi dài rồi đi vào phòng.

Nhi tưởng lúc đó, bố cũng như mọi người, không muốn cho Nhi biết gì về chuyện của em, nhưng rồi bố bước ra từ phòng, tay cầm cái gì đó. Bố tiến lại gần hơn thì Nhi mới thấy rằng trên tay bố đang cầm vài tờ báo.

“Con đọc đi, rồi hiểu.” Bố đưa cho Nhi, rồi lại lẳng lặng về phòng.

Tay run run, Nhi nhìn vào bài báo đầu tiên.

Bé trai 3 tuổi chết ngạt tại khu vui chơi công viên.

Nhi lật qua tờ thứ 2.

Cậu bé 3 tuổi thiệt mạng do sự bất cẩn của gia đình.

Tờ thứ 3.

Cái chết thương tâm của cậu bé tại sân chơi trẻ em.

Trong những bài báo đó, bài nào cũng có hình em Quân nhưng mặt đã được làm mờ.

Nhi đọc kĩ những bài báo đó hơn để tìm hiểu lý do vì sao em mất.

Bé trai được tìm thấy vào rạng sáng ngày 5 tháng 7 khi người dọn dẹp công viên phát hiện cháu bé ở trong nhà banh tại khu vui chơi. Được biết


Pair of Vintage Old School Fru