
” Nhi vui vẻ nhận lời, nắm tay Tú ra giữa, đứng cùng với mọi người.
Tiếng nhạc vang lên. Ban nhạc chơi một bản waltz giáng sinh, chuyển nơi này thành một thiên đường mùa đông. Tú và Nhi khiêu vũ như đã tập luyện ở nhà. Nhìn xung quanh, thấy các bạn khác cũng khiêu vũ rất điêu luyện mà Tú thầm cảm ơn Nhi. Nếu không có Nhi, chắc bây giờ Tú đã làm một điều gì đó hết sức xấu hổ. Các thầy cô cũng hoà vào cuộc vui. Vì bạn nào cũng đã có cặp, nên các thầy cô khiêu vũ với nhau.
“Hôm nay Tú nhảy tốt đấy.” Nhi lên tiếng.
“Ngày nào cũng tập.” Tú đưa tay lên và Nhi xoay một vòng. Đột nhiên Tú cười.
“Sao cười em thế?” Nhi hỏi.
“Hiểu ý tin nhắn của em rồi.”
“Hiểu như thế nào?”
“Cái đầm rất hợp với em. Ý em tin xấu là vì Tú sẽ không thể chú ý vào những thứ khác đúng không?”
Hài lòng với câu trả lời, Nhi cười rồi nhún vai. “Muốn hiểu sao thì hiểu.”
Khi tiếng nhạc tạm dừng báo hiệu kết thúc bài nhảy, Nhi đi lại lấy đồ ăn trong khi Tú đi tìm Ngọc và Khoa. Thấy hai người họ đứng ngay bàn để nước uống cùng với cặp song sinh, Tú tiến lại gần và hỏi.
“Um, hai bạn còn nước không?”
“Còn chứ.” Khoa nói, rồi rút trong túi mình ra vài bình nước nhỏ có màu trắng. “Vodka đó. Cậu chế nước chanh vào ly đi rồi mình pha vào cho.”
Tú gật đầu, đi lấy 2 ly đầy. “Vào một ly thôi được rồi. Cảm ơn Khoa.” Khoa nhìn quanh, chắc chắn thầy cô không nhìn thấy rồi chế vào ly.
Tú đưa mắt tìm Nhi, thấy Nhi đang cầm hai cái bánh bông lan nhỏ đứng đợi mình ở khu vực đồ ăn tráng miệng. Tú liền cầm hai ly nước lại với Nhi.
“Tìm được bạn của em.” Tú đưa Nhi ly không có rượu rồi lấy một cái bánh từ tay Nhi. Nhi đưa lên uống, nhấp miệng vài lần, phát hiện mùi vị không giống như ly trước.
“Không có rượu sao Tú?” Nhi hỏi nhỏ.
“Ly của em không có.”
“Ơ sao thế? Như vậy không công bằng.” Nhi phản đối.
“Uống chung, nha. Chứ Tú không biết tửu lượng của em như thế nào. Uống nhiều em say biết phải làm sao.” Tú giải thích. Nhi bĩu môi, nhưng cũng nghe lời.
Đám đông vỗ tay chào mừng nhà ảo thuật gia vừa bước lên sân khấu, thấy vậy Nhi đề xướng cả hai lại máy chụp hình của trường đã thuê để chụp vài tấm kỷ niệm.
Như Nhi dự đoán, mọi người đang chú tâm lên sân khấu nên không có ai dùng máy chụp hình cả. Tú uống gần hết ly nước, chừa phần Nhi một ít. Nhi cũng uống hết phần Tú chừa. Ly còn lại không biết làm gì nên đem đổ đi cho trống tay.
Bước vào máy chụp, Tú thú nhận đây là lần đầu tiên Tú thử cái này làm Nhi khá bất ngờ.
“Hồi xưa cái này thịnh hành lắm mà. Ai cũng đi chụp hết.”
“Vì đâu có ai chụp cùng đâu.” Tú nói.
“Thôi được rồi, để em bù đắp nè.” Nhi nói với giọng rất ngọt ngào. Nhi bấm cái nút gần gần hình thì chữ ‘Chào mừng đã đến với Dạ Tiệc Giáng Sinh’ hiện lên. Nhi chọn hình nền là viền có tuyết hai bên rồi bấm ‘Bắt đầu’
Màn hình trước mặt bắt đầu đếm ngược.
5
“Mình không cần trả tiền hả?” Tú hỏi.
4
“Nhà trường sẽ trả.” Nhi nói.
3
“Phải bỏ cái bánh này xuống ở đâu đó. Bánh của em đâu rồi?”
2
“Em còn đang cầm nè.” Nhi giở cái bánh bên tay kia cho Tú thấy.
1
“Nhưng để em giúp Tú.” Nhi tiếp túc, rồi lấy cái bánh Tú đang cầm trên tay, ụp vào mũi Tú.
0
Màn hình nháy đèn và tấm hình đầu tiên đã được chụp. Tú vẫn đang kinh ngạc với hành động vừa rồi của Nhi, còn Nhi thì đang cười rất to.
Màn hình lại bắt đầu đếm ngược. Tú dùng tay chùi đi lớp kem dính trên mũi.
“Em biết chuyện này sẽ như thế nào rồi chứ gì!” Tú nói rồi quệt một đường kem trên mặt Nhi.
4
Nhi cố giữ tay Tú lại, nhưng Tú dùng tay kia, tay cầm cái bánh còn nguyên, chà phần kem lên má của Nhi.
2
“Tú! Em đâu có chà lên mặt Tú như vậy đâu! Thấy ghét!” Tuy nói vậy nhưng Nhi không thể nhịn cười. Tú cũng vậy.
“Tại em trước mà.”
Ánh đèn lại nháy một lần nữa.
“Hai tấm rồi. Lần này mình chụp đàng hoàng đi.” Nhi đề nghị, lục giỏ tìm giấy để lau mặt cho sạch. Nhưng Tú có một ý định khác. Mặt mũi hai người đã lấm lem, thế nên vì sao phải chụp một tấm đàng hoàng.
Tú kéo mặt Nhi lại rồi quệt một phần kem lên môi Nhi.
4
Tú đưa môi mình đặt lên môi Nhi, liếm hết phần kem đó. Mặt Tú trở nên nóng hơn, Tú không biết có phải do mình uống hơi nhiều rồi không.
2
Nhi nhắm mắt, đáp trả. Tim Tú bắt đầu đập nhanh. Lần nào hôn Nhi cũng như thế, nhưng lần này có tí gì đó đặc biệt. Hai người chỉ cách thế giới bên ngoài bởi một cái màn. Người ta có thể phát hiện bất cứ lúc nào. Việc này khá mạo hiểm, nhưng Tú cảm thấy thích thú với sự mạo hiểm này.
0
Tấm hình cuối cùng đã được chụp, nhưng nụ hôn vẫn chưa dứt. Mãi cho đến khi phía ngoài có một người lên tiếng.
“Mấy bạn ơi xong chưa, tụi mình cần dùng.” Lúc đó cả hai mới giật mình và vội tìm giấy để lau mặt. Nhi vừa lau cho Tú và vừa cười khúc khích. Mặt Tú vẫn còn nóng bừng, và Tú chắc chắn rằng nó đã rất đỏ.
Lấy tấm hình bước ra ngoài thì thấy một nhóm 4 người đang đứng đợi đến lượt của mình, cả hai nói lời xin lỗi. Nhi đưa tấm hình cho Tú để Tú giữ làm kỷ niệm.
“Của Tú nè, kỷ niệm lần đầu tiên đi chụp hình như thế này.”
Tú nhìn lại tấm hình dài có 3 hình nhỏ đang cầm trên tay. Tấm đầu tiên là tấm Nhi chấm cái bánh lên mũi Tú, tấm