
“Con mèo của Nhi nhảy vào phòng tắm của mình.”
“Em thật sự xin lỗi . Nó rất thích chạy nhảy lung tung. Em thấy nó nhảy vào nhà từ trên cây nên đã sang ngay đây mang nó về. Hy vọng nó không làm phiền mọi người.” Nhi cười.
“Không có gì đâu,” Tú nói với giọng mệt mỏi. Một vài giây im lặng lại trôi qua.
“Xin lỗi, mình hơi mệt. Mẹ, con có thể về phòng nghỉ không?” Tú nhìn mẹ với ánh mắt như muốn nói giúp con với, và mẹ cũng gật đầu như đã hiểu. “Ừ, đi nghỉ đi con. Đừng quên ngày mai 8 giờ nhập học đó.” Tú khẽ nói cảm ơn mẹ và nhanh chóng bước lên những bậc thang dẫn về phòng. Vừa đi mà vừa nghe con mèo kêu meo meo cứ như đang nói Tú là “Đồ vô duyên!”
–
Ánh nắng buổi sớm chiếu rọi trực tiếp qua khung cửa sổ làm Tú chợt tỉnh giấc. Cảnh vật xung quanh hoàn toàn lạ lẫm, khiến Tú mất vài giây suy nghĩ xem mình đang ở đâu, nhưng rồi chợt nhớ rằng mình đã về lại Sài Gòn. Đây là nơi ở mới. Những hình ảnh của ngày hôm qua vội ùa về, và Tú tự nhắc nhở mình rằng dù có muốn hay không, thì Tú cũng phải bắt đầu làm quen với cuộc sống mới mà thôi.
Tiếng gõ cửa phòng bất ngờ khiến Tú nhìn liếc nhanh xem đồng hồ. “Shit!” Tú buột miệng nói. Đã ngủ quá giờ. “Tú à, ngày đầu tiên đi học đừng để bị trễ nha con!” Tú nghe tiếng mẹ từ bên ngoài.
“Dạ con dậy rồi!” Tú trả lời mẹ. Chạy lại mở cửa thì mẹ đứng ngoài sẵn sàng với bộ đồng phục. “Đồ đồng phục của con.” Mẹ đưa chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần tây màu đen đã được ủi thẳng tắp cho Tú. “Đi học mà được mặc đồng phục thích ha, không cần phải nghĩ ngợi mỗi sáng phải mặc gì.” Mẹ đặt một nụ hôn lên tóc Tú. “Tóc của con nhuộm vàng lưa thưa như vậy, coi chừng nhà trường lại bắt nhuộm đen.”
Tú lấy tay sờ lên tóc rồi trấn an mẹ, “Sinh viên rồi mẹ, đâu có sao.”
Mẹ gật đầu. “Rồi, lẹ đi, mẹ làm sẵn bữa sáng rồi đó.”
Tú thở dài trong mệt mỏi. Tú chỉ muốn có vài ngày để dần thích nghi, nhưng việc học không thể đợi được.
Vội ăn sáng trong 15 phút, Tú chạy ra khỏi nhà khi kim đồng hồ chỉ 7 giờ 15. Vừa dọn về lại chưa có bằng lái nên Tú đành đi bộ đến trường. Thường những lúc đi bộ nửa tiếng đối với Tú không là gì, nhưng vì mất ngủ đêm qua và trái múi giờ khiến Tú cảm thấy hối hận vì sao không gọi taxi cho tiện.
Vì sao không gọi taxi? Chắc là vì lúc đó trông thấy Nhi cũng đứng chờ ai đó trước cửa nhà nên không muốn ra gặp rồi phải đứng nói chuyện.
Cũng may đó là tháng 10, thời tiết Sài Gòn cũng mát mẻ, dễ chịu hơn. Vừa đến trường, Tú đi thẳng vào văn phòng để lấy thời khoá biểu. Tú phải công nhận, quang cảnh ở trường rất đẹp. Có rất nhiều cây xanh, nhìn trường cứ ngỡ như ở công viên. Trong lúc chờ đợi để in thời khoá biểu, Tú nghe ai đó gọi tên mình phía sau.
“Tú? Phải Tú không?” Một giọng con gái vang lên.
Tú xoay lại nhìn xem ai vừa gọi mình, và khá bất ngờ khi thấy Phương, người bạn thân hồi còn học cấp 2 của mình.
“Trời! thật là Tú hả?” Phương thốt lên. “Nghe đồn về lại Sài Gòn mà đâu có ngờ cũng học chung trường đâu.”
Tú gật đầu và cười. Sau một loạt những điều mới ập đến, thì đây như một cái gì đó cũ và thân quen. Hồi cấp 2, Phương và Tú là bạn thân cùng bàn. Khác với ngoại hình suốt ngày áo thun đi kèm với quần của Tú, thì Phương khá là nữ tính, với mái tóc lúc nào cũng dài ngang lưng và những cái kẹp nơ.
“Mày về ở luôn hay sao?” Phương hỏi.
“Ừ, chắc tao về ở luôn rồi.” Tú xác nhận.
“Mày nhìn vẫn vậy, chẳng khác tí nào. Tóc vẫn ngắn. Da vẫn trắng. Phong cách vẫn chất.” Phương nhận xét.
“Thì con người của tao đó giờ vẫn vậy mà.”
“Sao cũng được. Dù sao mày cũng về rồi. Mấy đứa trong trường phải cẩn thận nha.” Phương vừa nói vừa nhìn xung quanh, như lời cảnh cáo.
“Phương, tao đâu còn là ai đâu.” Tú nói.
“Mày nói gì vậy, mày đi với tao thì mày sẽ sớm được mọi người biết đến thôi. Mày…” chưa kịp nói xong, Phương đã nhăn mặt.
“Trời trời, con Nhi nó đang đi về hướng này.”
Tú xoay người lại để nhìn và đúng là Nhi đang tiến lại có ý định muốn nói chuyện.
Thấy Tú xoay lại nhìn, Nhi tăng tốc chạy lại.
“Chào Tú,” Nhi vui vẻ nói, “Chào mừng Tú đến với TSBU.”
Tú chưa kịp trả lời Nhi thì Phương đã lên tiếng.
“Ngọn gió nào đưa bạn đến đây vậy?”
Nhi phớt lờ câu hỏi của Phương và tiếp tục hỏi chuyện với Tú.
“Tú lấy thời khoá biểu chưa?” Nhi hỏi
“Uhm, Tú đang đợi thầy in ra.” Tú trả lời.
“Tốt. Vậy nếu Tú có cần người dẫn Tú đi tham quan trường thì Tú cứ tìm em nhé.”
“Không cần đến bạn đâu, tôi dẫn Tú đi cũng được mà.” Phương nói tự tin. Nhi và Phương lúc này đều im lặng nhìn và chờ đợi câu trả lời ở Tú. Phương lấy tay huých nhẹ.
“Uhm…cảm ơn, Tú nghĩ Phương giúp Tú được rồi,” Tú ráng nghĩ đến một lý do, “Tú không muốn làm phiền Nhi.”
Nhi gật đầu như hiểu chuyện, vội nói lời tạm biệt rồi đi về hướng một nhóm học sinh khác.
“Ủa gì vậy, mày quen nó hả?” Phương nhăn mặt hỏi.
“Đâu. Tao đâu có quen. Chỉ là con gái của ông bà chủ nhà thôi.” Tú nói miễn cưỡng. “Thôi, tao phải lấy thời khoá biểu đây. Gặp lại mày sau.” Nói xong, Tú vội đi vào văn phòng.
Vừa nhận được thời khoá biểu, Tú liền buông tiếng thở dài. Triết học, Toán cao cấp, Anh văn chuyên ngành, quản trị nh