
ân lực, nghệ thuật lãnh đạo, tin học, marketing căn bản. Tú rủa thầm trong đầu. Mẹ, anh hai, cả nhà, mọi người ai cũng biết Tú ghét Triết học, đã vậy lại còn là lớp đầu tiên ở trường mới. Đành vậy, Tú ráng lết đến lớp trong tâm trạng không thể nào khá hơn.
Và rồi lần thứ 3 trong một buổi sáng, Tú đã phải buộc miệng lầm bầm khi thấy Nhi đang ngồi trong lớp Triết học. Tú nhìn lại số phòng cho thật kĩ, xem mình có đi nhầm lớp hay không, nhưng rồi cũng chỉ cảm thấy thất vọng khi biết mình không hề lầm. Tú lặng lẽ đi vào lớp, và chọn một chỗ ngồi thật xa Nhi. Không phải vì Tú không thích Nhi, chỉ là vì sau cuộc trò chuyện trong sân trường lúc nãy, Tú cảm thấy rất ngượng.
Tú không biết Nhi có thấy Tú không, nhưng nguyên buổi học đó, cả hai chẳng ai để ý đến nhau.
–
Ngày đầu tiên ở trường đến rồi đi. Khi tiết học cuối kết thúc vào lúc 4 giờ chiều, Tú thở phào nhẹ nhõm. Xách ba lô lên, Tú chạy ngay ra cổng và đón taxi để đến một nơi mà Tú đã muốn đi từ hôm qua.
Chiếc taxi đưa Tú đến con đường mà Tú đã gắn bó với nó trong suốt 13 năm đầu đời. Ngôi nhà nhìn không có gì thay đổi, chỉ khác là giàn hoa giấy hồi trước ba trồng đã không còn nữa. Tú có ý định xuống xe và bấm chuông, thử xin cặp vợ chồng cho mình vào nhà tham quan một tí, nhưng lại không tìm được dũng khí để làm việc đó. Cuối cùng, Tú đành quyết định quay về nơi ở của Nhi. Tú chợt cười nhẹ. ‘Nơi ở của Nhi’. Tú còn chưa thể gọi nơi đó là nhà.
Khi về đến nơi, thời gian vẫn còn sớm, Tú quyết định tìm hiểu loanh quanh nơi ở mới của mình. Nơi này rất rộng, nó cho Tú một cảm giác rất trống trải, cảm giác thiếu vắng thứ gì đó. Nó cũng rất im ắng, im ắng đến nỗi Tú có thể nghe được hơi thở của chính mình. Ngoài tiếng thở thì âm thanh duy nhất Tú có thể nghe là tiếng chuông gió đung đưa trên những cái cây gần đó.
Và đó cũng là lúc Tú nhìn thấy Nhi.
Nhi vẫn còn mặc đồng phục của trường, và đang làm một việc gì đó mà Tú không thể đoán được. Bất giác tiến lại gần hơn, Tú mới biết thì ra Nhi đang tưới nước cho hoa. Tú nhìn chăm chú, cô gái này có một cái gì đó rất thu hút, rất muốn làm người khác hỏi chuyện làm quen.
“Hoa đẹp không Tú?” Nhi hỏi làm Tú giật mình, vì Tú không biết rằng Nhi đã nhìn thấy Tú.
“Này,” Nhi bẻ một bông hoa cúc dại. “Tặng Tú.”
Tú cầm lấy bông hoa và nhìn nó không chớp mắt. Nhi chợt cười.
“Em nói Tú nghe nè, em không cắn đâu nhé. Nên Tú cứ yên tâm mà nói chuyện với em.”
Tuy vẫn nhìn vào bông cúc dại, nhưng Tú gật đầu. Tú muốn nói lời xin lỗi về việc hồi sáng, nhưng rồi quyết định không làm vậy. Dù sao, Tú nghĩ, đó cũng đâu phải lỗi của mình.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự im lặng. Nhi vội cho tay vào túi lấy điện thoại ra và bắt máy.
“Vâng, con nghe.” Nhi trả lời. “Con đang ở ngoài vườn.”
Tú vội cho bông cúc dại vào túi quần.
“Vâng. Con chuẩn bị ngay đây.” Nhi nói trong vui mừng rồi tắt máy.
“Thôi, em đi nhá. Bố mẹ sẽ về đi ăn với em. Hẹn gặp Tú tại trường.”
Rồi Nhi chạy vào trong nhà.
–
Tối đó, chị Tâm đến ăn tối cùng gia đình Tú. Mọi người ai cũng hào hứng nghe chuyện anh Tuấn kể về chỗ làm mới. Tú cũng thầm mừng vì không ai hỏi nhiều về ngày đầu ở trường của mình, ngoại trừ mấy câu đại loại như “Hôm nay thế nào?” từ mẹ hay “Có để ý anh nào chưa?” từ bà. Sau bữa ăn, Tú phụ dọn dẹp với chị Tâm, nhưng chị Tâm lúc nào cũng vậy, không để Tú giúp, Tú đành lên phòng làm bài tập.
Một điều Tú rất thích ở ngôi nhà này là mỗi phòng trên lầu đều có một ban công. Cái ban công không lớn lắm. Tú đã thử và không thể hoàn toàn nằm duỗi thẳng người ở ngoài đó, nhưng nó cũng đủ thoái mái để ngồi làm bài tập. Ngồi một hồi, Tú cũng làm được khoảng một trang, nhưng số còn lại thật khó hiểu. Đã vậy, những cơn gió cứ như đang ru Tú vào giấc ngủ. Để rồi Tú không phát hiện tiếng xe bên dưới cho tới khi nghe được có giọng người nói chuyện.
“Vào nhà làm bài tập đi con.” Giọng của một người đàn ông nói. Người đàn ông đứng cạnh một người phụ nữ ăn mặc rất đẹp. Dựa vào cuộc trò chuyện lúc chiều với Nhi, Tú đoán họ chính là ông bà chủ nhà, ba mẹ của Nhi.
Nhi gật đầu chào họ và đi vào nhà, ngay sau đó ba mẹ Nhi cũng lên xe và lái đi. Tú cảm giác như mình vừa chứng kiến một cảnh rất riêng tư của gia đình họ. Tú lắc đầu và chú tâm vào bài tập, nhưng rồi có đọc câu hỏi bao nhiêu lần đi nữa thì Tú cũng không thể hiểu nổi.
“Trời ơi! Sao mà khó vậy nè!” Tú nói to trong thất vọng.
“Tú có cần em giúp không?” Nhi hỏi.
Giật mình, Tú ngước lên và nhìn thấy Nhi đứng ở ban công đối diện.
“Xin lỗi Nhi, Tú nói hơi lớn.”
Nhi cười. “Có sao đâu. Nơi này cũng khá là im ắng rồi. Tú cứ thoải mái la hét, than phiền với trời đất đi.”
“Hai người hồi nãy, họ là ba mẹ Nhi hả?” Tú hỏi và rồi cảm thấy mình hỏi thật vô duyên.
“À Tú thấy rồi hả? Vâng, bố mẹ em đó.”
“Nhi không có anh chị em à?”
“Không. Em là con một. Chỉ có mình em với em thôi.”
“Nghe thật là—”
“Sao? Buồn hả Tú?”
“Ừ” Tú nói nhẹ nhàng. “Tú không thể tưởng tượng được là không có anh chị sẽ như thế nào.”
“Em cũng quen rồi. Nhiều lúc thật là thích khi bố mẹ sẽ chỉ quan tâm đến mình em, tuy