Polly po-cket
Không yêu sẽ không quay lại

Không yêu sẽ không quay lại

Tác giả: Gia Diệp Mạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329745

Bình chọn: 9.5.00/10/974 lượt.

i dậy, thì có một cốc nước ấm được đưa đến bên miệng cô, cô nhận lấy uống xong, nhìn anh: “Khi nào thì tôi có thể đi làm?”

Nam Tịch Tuyệt khàn khàn nói: “Bất cứ lúc nào cũng được.”

Hai người ở dưới chăn đều không một mảnh vải, An Nhiên liếc mắt nhìn thân thể của anh, vẫn là quyết định nhanh chóng mặc quần áo rời giường là tốt nhất.

Trong tủ quần áo vẫn còn treo quần áo của Tô Nam.

An Nhiên đứng ở đó nhìn một hồi, đem bộ đồ tây anh vừa mới mua không lâu vuốt vuốt, vuốt đến mức xuất hiện một nếp nhăn.

Ba mẹ Tô Nam cũng đã sớm nghe đến tên cô. Sau khi đồng ý lời cầu hôn của anh, cô liền xin điều đến một chi nhánh nhỏ của ngân hàng ở thành phố C để công tác, đồng thời mang theo Lâm Lâm và anh cùng trở về. Cô không cố ý giấu giếm, nhưng Tô Nam đã nói với họ, Lâm Lâm chính là con gái của anh. Mặc dù bọn họ có chút hoài nghi, nhưng nhìn thấy Tô Nam toàn tâm toàn ý đối với An Nhiên, cũng dần dần bỏ đi băn khoăn.

Sau đó An Nhiên mới phát hiện, là cô vẫn nghĩ đến hôn nhân quá đơn giản. Khi cô kết hôn, cô cũng gọi điện thoại thông báo cho Nhập Hồng. Lúc đó Nhập Hồng đã khóc qua điện thoại, luôn nói: “Mẹ có lỗi với con, mẹ nhớ con.” Nhưng thời điểm An Nhiên vừa muốn hỏi, bà vẫn như cũ cúp điện thoại trước một bước.

Hôn lễ làm rất khiêm tốn, nhưng trong nhà An Nhiên cũng không có một người tới dự là sự thật, ba mẹ Tô Nam không nói gì, nhưng những ngày lễ tết đi thăm người thân, những người đó đều dùng ánh mắt khác thường làm cho cô cảm thấy rất khó chịu.

Quan trọng nhất là, cuộc sống vợ chồng của cô và Tô Nam vẫn lúng túng không thôi. Tô Nam luôn có dục vọng mãnh liệt đối với cô, lúc trên giường, anh thiết tha hôn cùng vuốt ve, cô cố gắng hết mức để cho mình đi hưởng thụ, nhưng là, mỗi lần anh đi dò xét ở nơi kia, cô vẫn luôn không ướt. Hơn nữa, có lần Tô Nam uống đến say khướt trở về, không để ý đến cô khô khốc, cố gắng xông vào, cô cũng không bao giờ nghĩ đến mình sẽ kháng cự đá anh xuống giường. Lâm Lâm một mình ngủ ở phòng bên cạnh bị kinh sợ tỉnh dậy oa oa khóc lớn, chạy đến một đầu chui vào trong ngực cô.

Buổi tối hôm đó, Tô Nam đá sập cửa bỏ đi.

Đây là lần đầu tiên bọn họ không vui vẻ từ sau khi cưới. Vừa rạng sáng ngày thứ hai, An Nhiên đưa Lâm Lâm đi nhà trẻ, phát hiện Tô Nam đang ngồi ở cửa cầu thang, thấy cô, vẻ mặt yếu ớt, anh không nói gì, chỉ là than thở, cho mình một cái tát.

Lâm Lâm lại bị anh dọa cho sợ bật khóc. Cô dụ dỗ con gái đi học, cố ý xin nghỉ nửa ngày về nhà, hầu hạ Tô Nam tắm. Cô cũng đi theo vào phòng tắm, cô giúp anh đấm lưng, sau đó, chủ động vòng chắc anh, bàn tay thám thính đi xuống dưới an ủi anh, đồng thời cởi bỏ quần áo trên người mình, sáng sớm hôm đó, cô là thật lòng nghĩ muốn cho anh.

Cô bị anh lôi vào trong bồn tắm, không có làm gì khác, chỉ là hôn cô thật lâu. Anh nói cho cô biết: “Không vội, chúng ta cứ từ từ. Dù sao em cũng đã là vợ của anh rồi.”

Ở thời điểm cô khó khăn nhất, là Tô Nam vẫn luôn ở cùng với cô, không liên quan đến tình yêu nam nữ, cô sẽ cảm kích anh cả đời. Cho nên, khi Mỹ Huệ tìm tới cửa, An Nhiên cũng không có oán hận anh. Nhưng cô thờ ơ lại chọc giận Tô Nam, không tức giận, không thèm để ý, là bởi vì cho đến bây giờ ở trong lòng cô không có để tâm, không có yêu.

Anh khiển trách cô lạnh lùng, cô lại bắt đầu cảm thấy uất ức, cũng cảm thấy anh tham lam, anh muốn lòng của cô, nó đã sớm mất đi rồi, đâu còn có thể cho chứ?

Nam Tịch Tuyệt nhìn cô ngẩn người vuốt ve quần áo của người đàn ông kia, trong lòng vừa khổ sở vừa chua xót, anh vội vã mặc quần áo tử tế “Tiểu Nhiên, anh có việc muốn nói với em . . . . . . . Anh đi mua chút đồ ăn sáng, ăn xong rồi nói.”

Khi anh mua đồ ăn sáng trở về, lại phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.

Cách một cánh cửa An Nhiên nói với anh: “Tôi không muốn nhìn thấy anh. Anh đi đi, giữa chúng ta không có gì đáng để nói cả.”

Nam Tịch Tuyệt xách theo đồ ăn sáng đi đến nhà trẻ ở thành phố C.

Vừa đúng là giờ ra chơi, một đám trẻ con đang chạy tới chạy lui ríu rít cười đùa chơi với nhau .

Anh móc ra tấm ảnh ở trong áo khoác nhìn kỹ mấy lần, đứa bé trong tấm ảnh còn quá nhỏ, mới được một trăm ngày, nhưng trước mắt đã là cô bé ba bốn tuổi năng động chạy nhảy rồi, rốt cuộc đứa bé nào mới chính là con gái của anh?

Ừm, có một cô gái nhỏ nhìn rất có khí phách, một bộ dáng giống như là chị cả của cả đoàn, chỉ huy mấy bé trai di chuyển băng ghế, còn mình vẫn đứng nắm chặt cái eo mập mạp, là cô bé này sao? Nam Tịch Tuyệt nhìn chằm chằm khuôn mặt mặp mạp của cô bé một hồi, cảm thấy rất không thích, liền dời ánh mắt đi.

Còn có một cô bé, ăn mặc xinh đẹp, trên đầu thắt một cái nơ con bướm thật to, đứng ở trên hành lang bên cạnh nhìn một đám đứa bé khác đang chơi trò chơi. Nhìn chung quanh một hồi, giống như không có gì làm cho lòng anh mềm mại đi rất nhiều!

Ống quần của anh bị kéo lấy, anh cúi đầu, nhìn thấy một cô gái nhỏ ôm quả cầu da, ánh mắt có vẻ rất thèm nhìn chằm chằm vào bữa sáng trong tay anh.

Cô gái nhỏ mềm mại xinh xắn, gương mặt tròn vo, béo ụt ịt , trên đầu đội một cái mũ hoa nhỏ, trong lòng Nam Tịch Tuyệt chấn động, v