
h viện chứ? Rằng mãi mãi không bỏ rơi Chanyeol.”“Nhớ.”“Thời hạn chỉ có một năm. Sau một năm đó, em nhất định phải quay về bên cạnh Chanyeol, hiểu không?”“…Hiểu.”Sehun ước gì mình có thể trông thấy gương mặt cậu lúc này. Chữ “hiểu” của cậu tuy mạnh mẽ, nhưng lại thoát ra chần chừ, như thể cậu đang tự nghi vấn chính bản thân mình…“Hứa với anh, Baekhyun,” Sehun hít một hơi dài, tay siết chặt ống nghe, lòng không kiềm được mà dấy lên dự cảm bất an. “Em chắc chắn không bỏ rơi Chanyeol.”“Em hứa.”Song, thời điểm đó… có lẽ là lúc Baekhyun không chắc chắn nhất.Dù gì đi nữa, đây cũng đâu phải là lần đầu cậu phá vỡ một lời hứa?Bỏ đi, Baek à, sự việc đành theo trời định vậy…Đó là nếu một năm sau, tâm trí mày vẫn còn minh mẫn… CHƯƠNG 41: CHẤT VẤN“Baekhyun đâu?”Park Gia Chan Yeol đứng giữa bãi đất trống, mái tóc đen gợn sóng tung bay trong bầu trời tối mịt. Dù âm thanh dường như bị át hẳn bởi tiếng gió và phi cơ khởi động, Seo Yoo Yeon cũng không khỏi cảm thấy e sợ trước giọng điệu thâm trầm của vị chủ nhân. Cô vốn là người can đảm, vậy mà đứng trước những gì sắp xảy ra cũng không khỏi cảm thấy lá gan bé đi vài phần.“Thiếu gia à, chúng ta đi thôi… Baekhyun … sẽ không đến.”Đôi mắt nâu nheo lại. Không gian trong phút chốc nhuốm màu âm u Yoo Yeon bất giác lùi lại một bước.“Vì sao?” vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, Chanyeol đều đều lên giọng chất vấn. Sự bình thản này cơ hồ còn khiến kẻ xung quanh hãi sợ muôn phần.Hít vào một hơi,Yoo Yeon tự nhủ bản thân phải dạn dĩ lên. Chẳng phải nguyện vọng của cô là trở thành một con người mạnh mẽ như Baekhyun? Đây chính là thử thách đầu tiên.“Anh ấy nhờ em chuyển lời lại với anh: Không thể mạo hiểm cùng anh dấn thân vào lửa. Anh bảo JunJong nhất định sẽ không tha cho anh nếu vẫn còn gắng gượng ở lại bên anh. Cho đến cuối cùng, mạng sống vẫn là quan trọng nhất.”“Còn gì nữa?” ánh mắt thiếu gia vẫn lạnh lẽo, cứ như anh đã đoán trước việc này sẽ xảy ra.“Còn… còn…” Yoo Yeon cắn môi.Baekhyun ơi, tại sao anh lại bắt em làm một việc khó khăn như thế này?“Anh bảo… sẽ kết hôn cùng người khác. Chỉ có thế, bản thân và Byun Min Hyun mới có thể thoát khỏi tầm ngắm của JunJong .”“Kết hôn cùng người khác?” Seo Ki Nam bên cạnh dường như hét lên. “Con có nhầm không? Thiếu phu nhân là người đã có chồng. Làm thế nào kết hôn với người khác?!”Yoo Yeon rụt rè ngẩng đầu nhìn vào Chanyeol , bóng tối đổ lên nửa phần khuôn mặt của thiếu gia khiến cô không tài nào đoán ra sắc diện, chỉ biết đôi môi hoàn hảo kia đang mím chặt tạo thành một đường thẳng đanh chắc khó chịu vô cùng. Nhắm mắt, cô cắn răng thốt ra những thông điệp cuối cùng, lòng hiểu rõ bão táp đang từ từ giăng phủ.” Baekhyun bảo rằng hôn lễ đó vốn không hợp pháp, đã cùng Kim Jongin đến tận tòa án để chứng thực chữ ký ngày đó… không phải do anh ta tự nguyện…”Nói chưa hết câu thì con người uy nghi kia đã đi lướt qua cô, chân sải nhanh về chiếc xe đậu sẵn gần đó, không quên ném lại phía sau một tràng mệnh lệnh.“Không đi nữa. Cho đến khi có mặt Baekhyun, không ai được khởi hành.”Kỳ lạ thay, cái kẻ lắm điều lý sự như Kai hay càm ràm lo xa như ba cô cũng im thít, chỉ biết gật đầu tuân lệnh mà không hề mở miệng can ngăn như trước. Kể từ lúc nào mà thiếu gia trở nên đáng sợ với họ như vậy? Không lẽ ở Macau đã xảy ra chuyện gì động trời còn hơn cái chết của ngài Chủ tịch? Ngay cả ở bản thân thiếu gia, Yoo Yeon cũng cảm thấy ít nhiều thay đổi. Phải nói sao nhỉ…? Chút khí chất ôn nhu toát qua từ những ngày bên cạnh Baekhyun dường như đã bị phong bế hoàn toàn. Thậm chí khi nghe đến tin vợ mình phản bội, anh cũng chẳng chút mảy may nổi giận. Nếu là Ác Ma của ngày trước, có khi đã đập vỡ cả mặt đường rồi cũng nên…Có lẽ nào… là sự phản bội của Sehun đã khiến anh trở nên băng lãnh như thế này…?Phản bội…Baekhyun à, anh lại châm ra ngòi thuốc nổ gì rồi…? – Yoo Yeon tất tả chạy theo đám người thủ phục phía sau Park Gia Chan Yeol , trong lòng rối rắm không yên. Cô rốt cục là đang dấn thân vào vở kịch bi ai gì đây?* * *Ánh đèn vàng vọt chiếu rọi tứ phía, Baekhyun đứng trước hàng áo cưới trắng muốt được các nhân viên niềm nở dâng lên, cảm giác trong lòng còn đen đúa hơn cả đêm ba mươi.Nếu là thường ngày, cậu có lẽ đã giậm chân, quay một nước bước khỏi nơi đây.Song Baekhyun thật thà ngày nào, hôm nay đột nhiên phải biến mình thành một diễn viên xuất chúng.Và, khán giả là cả thế giới.Có phần phẫn uất. Rất nhiều nóng giận.JunJong khốn nạn! – cậu rủa thầm khi chỉ bừa vào một bộ đồ, hậm hực tước nó ra khỏi tay người bán hàng và bước thẳng vào phòng thử, chẳng buồn nhờ vả ai đi theo giúp đỡ, lại càng không màng đến người đàn ông tháp tùng mình đến đây, hiện đang ngồi thừ ra nơi ghế chờ, mắt nhìn về một điểm vô định trên sàn gạch bóng loáng – Nếu không phải vì đóng kịch cho ông xem, tôi và anh Jongin có cần phải làm mấy việc kệch cỡm hớ hênh như thế này không?(Ài… == lúc trước ko có áo cưới thì than, lần này có thì quăng cho câu kệch cỡm hớ hênh… đúng là phân biệt đối xử mà=w=)Loay hoay đến gần năm phút, cậu mới kéo được phần eo.“Tên điên rồ nào đã thiết kế ra cái áo cưới phiền phức nà