Kẻ phản diện

Kẻ phản diện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212935

Bình chọn: 8.00/10/1293 lượt.

nhắn chợt siết chặt hơn. Cậu lắc lắc, dúi đầu vào lưng anh rồi khẽ thì thầm:“Sẽ không sao cả.”Kẻ ngồi trước hơi quay đầu lại, tốc độ có phần giảm đi thấy rõ. Rồi tăng lên bất chợt.Nếu người nào đó đã không sao, thì tội gì anh lại có sao nhỉ?Bóng đen quá khứ, giờ đã bị hiện tại xâm chiếm toàn phần.( 2 người hem sao nhưng em có sao. Wae ? Why? Sao làm tới đó rồi dừng ? Uất, uất lắm cơ. Em cho phép sao hai người hem mần tới lun chorồi. Dừng giữa chừng máu lên tới não hà. Đồ hai con bánh bèo. Chửi cho bỏtức. Lần sau nhớ làm cho tới nghe hôn. Yên tâm em bảo kê. Em cho phép.) CHƯƠNG 24: LO LẮNGĐối với ai kia, hiện tại đã hoàn toàn lấn che quá khứ.Song đối với “ai kia” của ai kia thì… tương lai sắp sửa phủ mờ hiện tại rồi!Đêm đó, có người trằn trọc.Baekhyun không ngủ được, đã quá nửa đêm mà cứ lăn qua lăn lại trên chiếc giường queen size, tay ôm chặt áo khoác ngày nào người ta quên đòi lại…Thôi kệ, nhà giàu mà… tiếc gì một cái áo cơ chứ?Chìm đắm cả ngày trong vẻ đẹp lung linh của tình yêu chớm nở, cứ ngỡ đêm về sẽ có mộng đẹp. Ngờ đâu không có vòng tay ai đó choàng qua ôm, lại thấy nhớ nhung vô cùng.Xem ra… đã nghiện mất rồi!Baekhyun ơi là Baekhyun, cứ theo đà này thì phải vào trại cai nghiện thôi, nếu như trên đời có trung tâm cai nghiện nào chữa được chứng nghiện “quái thai” cỡ đó…Haizz…Thở dài lần nhất, dành cho “cơn nghiện biến thái” đang hành hạ…Haizzzz……Thở dài lần nhì, dành cho “trở ngại biến thái” sắp xảy ra…Hai tay giơ cao tấm danh thiếp đen tuyền lên quan sát, Baekhyun thầm lo nghĩ, không biết sẽ vượt qua “trở ngại” này thế nào đây… Buổi chiều về đến, chưa kịp lan tỏa niềm vui cùng những người trong nhà, thì vú nuôi đã dội cho một gáo nước lạnh:Lúc trưa, có một người đàn ông đến tìm cậu, tự giới thiệu là luật sư riêng của Park Chan Sik.Haizzzzzzz……………Tuy tự tin có thừa, nhưng cậu cũng đâu phải superman. Đứng trước một nhân vật tầm cỡ trong thế giới ngầm, nói không sợ thì thật là láo quá. Cậu đã y theo danh thiếp để lại và mạnh dạn gọi lấy con số mạ bạc. Cuộc đối thoại thoại vốn rất chóng vánh, chẳng có gì đáng nói. Đại khái là mời cậu đến văn phòng của ông lại building X để gặp ông chủ lớn. Thật đúng với phong cách của người quyền-thế-có-thừa, gặp mặt thì đến nhà cho rồi, còn bày vẽ luật sư này nọ. Cậu tuy có chút lo, song cũng không quá kinh hãi. Trước sau cũng đến, đến sớm một chút lại càng tốt.Duy có một điểm rất không ổn.Cậu nheo mắt lại, nghĩ ngợi sao đó bèn ngồi bật dậy, người cúi xuống chiếc bàn nhỏ kế giường, tay mở tủ lôi ra một xấp hồ sơ dày cộm. Trong đấy có hầu hết các thông tin về Park Chanyeol, từ mẫu giáo học ở đâu, lớp 6 giật giải võ thuật gì, cho đến những con người dù quan hệ rất nhỏ với anh cũng được liệt kê chi tiết. Lật lật một hồi, mắt cậu dừng lại ở một nhân vật, mày lúc này càng nhíu lại.Cậu mất thêm gần một giờ để xem qua một số nhân vật khác, sau đó đóng tập hồ sơ và dứt khoát đứng dậy. Những thông tin này vốn chỉ là vỏ bọc bên ngoài, bỏ tiền thuê bất kỳ thám tử loại ba nào cũng có thể tìm ra. Nhưng có một vài điều, e rằng chỉ những người đã quá quen — nhưng lại chọn mắt nhắm mắt mở — hệ thống nhân sự của tập đoàn — hay nói đúng hơn là tổ chức Park Gia, thì mới có thể giúp cậu giải mã.Cậu mở cửa phòng, toan đến phòng Byun Min Hyun. Thật sự là việc không thể chờ đến sáng. Giữa đường sực nhớ ra ông ta vốn đang công tác tại thành phố Y, thế là tiu ngỉu quay về. Tuy nhiên, đến góc quẹo ở sảnh dưới thì va vào một người.“Vú!” cậu la khẽ, tay đỡ lấy thau nước trên tay bà. “Vú làm gì giờ này chưa ngủ?”Nhìn thấy vẻ lúng túng trên khuôn mặt người đàn bà khắc khổ, cậu nheo mắt lại đầy nghi ngờ, cúi xuống vật trong tay bà thì vỡ lẽ.“Vú! Đây là gì? Vú bị thương sao?” cậu hốt hoảng nắm chặt vai bà, mắt kinh hoàng khi nhìn xuống thau nước đỏ thẫm. Nếu không nhờ chiếc khăn trắng nhuộm máu nổi lềnh bềnh, thì trong ánh đèn mù mờ này, còn lâu cậu mới nghĩ ra được đó là máu.Bà lắc đầu nguầy nguậy, đoạn gấp rút đẩy cậu lên lầu. “Làm gà thôi. Con về phòng ngủ đi! Sáng ra sẽ không có gì nữa!”Baekhyun nhìn khuôn mặt khổ não của bà, rồi — một cách kinh ngạc — lặng lẽ gật đầu và bước lên. Cậu sống đủ lâu với người đàn bà này để biết rõ bà đang vô cùng bế tắc, nếu không thì sao lại đưa ra cái lý do vớ vẩn như vậy? Bà sẽ không hé môi đâu, mặc cho cậu ra sức gạn ép.Và người có khả năng khiến bà im lặng như vậy thì chỉ có một.Đợi một lúc lâu, khi bóng bà đã khuất sâu dưới bếp, cậu mới rón rén bước xuống sảnh dưới, theo đường hành lang bên hông và tiến sâu về khu vườn sân sau. Nói thật, gọi là vườn cho sang trọng, chứ nó chẳng khác gì một khu rừng nguyên sinh cỡ nhỏ. Cỏ mọc cao lên đến gối, dây leo bò trườn khắp nơi, côn trùng rắn mối sinh sôi nảy nở, kinh khủng vô cùng. Vì bản tính thích sạch sẽ, lẫn quyết tâm bảo toàn sắc đẹp của mình, Baekhyun có thể nói là chưa bao giờ đặt chân ra đây, và lại vào ban đêm nữa chứ!Thế nhưng, chỉ có màn đêm mới khiến cậu chú ý đến ánh đèn vàng vọt hắt ra từ khe cửa hơi hé mở. Căn nhà kho cũ kỹ nơi xó vườn đó lại có người ở


The Soda Pop