
t trước sự lên tiếng của ký ức. Có chút vỡ lẽ. Rất nhiều đau xót.Jong In vốn đã chú ý đến cậu từ hơn hai năm trước, trong một bữa party thuộc giới thượng lưu. Sự đeo bám công khai một anh chàng vệ sĩ điển trai của cậu đã thu hút nhiều sự chú ý. Và Jong In, dù lúc đó không ưa huyên náo, đã không thể thoát khỏi sức thu hút của cái gọi là quyết tâm nồng nhiệt từ cậu. Song mãi đến hai năm sau, anh mới đưa ra quyết định đeo đuổi cậu, vì nghĩ rằng cậu đã đủ chững chạc để chấp nhận một mối quan hệ bền vững. Mọi việc tưởng như suông sẻ, thuận lợi đến không ngờ. Cậu đã đồng ý, dù đó là lần đầu tiên chạm mắt đến anh.Cho đến khi Park Chanyeol xuất hiện.Và giờ đây, nhìn thấy cậu như thế này: Mái tóc nâu kiểu cách nay đã trở nên đen tuyền, quần áo sành điệu giờ lại hóa kín đáo; anh còn có thể nghi ngờ những lời nói trong thang máy được chăng?Hụt hẫng nhiều hơn đau nhói.Anh vốn là con người trầm lặng, từ nhỏ đã chững chạc đến không ngờ, ngay cả trong tình yêu cũng rất lý trí. Việc anh chịu đứng trong bóng tối đợi chờ cậu suốt hai năm không phải đã chứng tỏ quá rõ? Anh đã yêu cậu rồi, yêu sâu sắc.Nhưng lại theo cách riêng của mình.Nếu, cậu có bị bỏ rơi hay vấp ngã, anh sẽ tiếp tục đợi chờ, rồi dang tay đón nhận.Nếu, cậu nay đã có người mình thật tâm yêu thương, anh sẽ lẳng lặng chúc phúc.Nhưng nếu, người đó lại là Park Gia Chanyeol.Anh tuyệt đối sẽ không buông tay.“Em thật sự không còn chút cảm xúc gì với anh?” Jongin mở lời, giọng cố tình lộ sự chua xót.Cậu nhìn sâu vào mắt anh, đoạn thở dài. “Nếu nói không thì là nói dối. Nhưng đem so với cảm xúc của em đối với Park Chanyeol, thì thua rất xa.”“Em vẫn rất thật thà,” anh cười khổ.Lặng thinh vài phút, cậu chậm rãi đứng lên, tay còn nấn ná trên tách cà phê uống dở, tay kia chặn lại động tác đứng dậy của Jongin, ánh mắt cậu cương quyết.“Đừng theo em nữa, Jongin. Park Chanyeol là một người rất chiếm hữu. Lần này em theo anh cũng để nói rõ điều này. Em không muốn lần sau nhìn thấy anh là trong bệnh viện, hay tệ hơn nữa…”Vốn nghĩ điều tệ hơn bệnh viện phải là nhà xác, hay nghĩa địa; thế nên thiếu gia nhà họ Kim không tài nào hiểu nỗi điều quái gỡ gì đã khiến Baekhyun thốt lên sáu chữ cuối cùng:“Hội trường Học Viện EMPIRE.”Điều kinh khủng gì đã xảy ra với cậu tại cái hội trường truyền thuyết đó chăng?(Có cái gì đâu, chỉ bị hăm xởn tóc thôi mà ==”)À, chỉ biết thắc mắc của anh đã khép lại sự kiện động trời thứ nhì của ngày hôm đó. CHƯƠNG 22: NHỮNG SỰ KIỆN ĐỘNG TRỜI (II)Tính ra thì, Baekhyun cũng phục bản thân lắm. Vì đã không chút ngạc nhiên khi trông thấy Chanyeol đứng tựa vào bảng vẽ quảng cáo trước cửa quán cà phê.Chẳng là… cậu đang bị choáng ngợp bởi một cảm xúc khác ấy mà.Không biết sao, vào những phút giây như thế này, lúc mình không ngờ nhất, sự hiện diện của một cá nhân nào đó lại… mang sức công phá trái tim mãnh liệt đến vậy…! (>wCậu nhào đến khoác tay anh, miệng cười ngây ngô. “Anh làm sao biết em ở đây?”Chanyeol có vẻ hơi giật mình, đoạn quay lại nhìn cậu chăm chú. Trông thấy vẻ mặt bừng sáng của cậu, sự vô cảm đến rùng rợn trên biểu hiện mới tan đi đôi chút. Một nụ cười nhỏ lộ diện khi anh đưa tay chạm khẽ vào tai cậu, mắt khóa chặt vào vật thể xanh thẳm đầy quen thuộc.“À,” cậu sực tỉnh, nụ cười càng tươi hơn. “Sẵn đường nên em nhờ người ta đưa đến tiệm trang sức lấy luôn thứ này. Sao? Nhìn đẹp không? Em thấy đẹp thế làm móc khóa thì rất uổng phí, nên đã biến nó thành hoa tai. Anh không ngại chứ?”“Không,” anh đáp nhẹ, mắt lúc này đã trở về khuôn mặt cậu.Tác dụng của nụ cười — dù nhỏ đến đâu — cũng thật kỳ diệu. Nó khiến những đường nét thường ngày căng thẳng trên gương mặt anh, trong một giây chợt dịu dàng đến bất ngờ.Tim cậu bắt đầu đổi nhịp.“À, nhưng anh chưa trả lời em…” cậu cười cười, cố khống chế cảm xúc đang dâng trào. “Anh làm sao biết em đang ở đây?”Lại chạm vào chiếc hoa tai mang hình dáng hoa hồng, mắt anh sáng lên sự châm chọc ẩn ý khi thốt ra vỏn vẹn ba chữ.“Nhờ thứ này.”“…?”Không hiểu. Nhưng thôi kệ. Cái con người này có bao giờ nói chuyện đầy đủ đầu đuôi đâu. Nhạy bén như cậu mà óc còn phải “hóa bùn” mỗi lần trò chuyện cùng anh cơ mà…Ánh mắt đang nồng đượm bỗng chuyển sang lạnh buốt khi dõi về khoảng không phía sau. Baekhyun theo hướng nhìn của anh quay lại, bắt gặp vẻ mặt đau xót của người đàn ông trong com-lê xám, dáng đứng cô độc tưởng chừng toan đổ vỡ. Còn chưa kịp phản ứng thì Chanyeol đã nắm chặt lấy tay cậu lôi đi, bước chân dài và vội vã. Cậu phải chật vật lắm mới theo kịp con người này.Đến ngã tư, anh dừng lại. Bấy giờ cậu mới có thời gian để thở dốc, mắt nhìn quanh, phát hiện ra họ đang đứng tại một góc đường hẻo lánh. Cậu quay sang, bắt gặp khuôn mặt tối sầm của anh, trong lòng không hiểu bệnh hoạn thế nào mà lại… cảm thấy vui vui. Đúng là tình yêu quái lạ thật! Lúc người ta buồn thì “lây” sang mình, lúc bực bội lại khiến mình vui vẻ.Gọi nó là biến thái quả không ngoa chút nào!Cậu làm ngơ cái nhìn chết người của anh khi gắng sức gỡ tay anh ra. Sau đó lại áp tay mình vào lòng tay để ngửa của người nào đó, sự tiếp xúc da thịt c