Kẻ phản diện

Kẻ phản diện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212905

Bình chọn: 7.5.00/10/1290 lượt.

ó phần khiến cậu rùng mình.Những ngón tay đan vào nhau, khít chặt.“Đây mới gọi là nắm tay nè,” cậu cười, mắt nhìn anh đầy châm chọc. “Cứ lôi em đi xềnh xệch như lúc nãy có khác nào cha dắt con?”Chanyeol thẫn ra một lúc, mắt cứ chăm chú vào những ngón tay bé nhỏ bám chặt lấy mình, như thể đây là lần đầu tiên trông thấy việc lạ như thế.Rồi, lặng lẽ khép những ngón tay thuôn dài lại.Cậu nhìn anh, không khỏi kinh ngạc trước chút sắc đỏ hiện lên trên khuôn mặt điển trai. Anh đang… ngượng sao? Một Park Chanyeol khiến cậu quên mất đường về vì những nụ hôn cuồng nhiệt, một Park Chanyeol thản nhiên ngắm nhìn cậu thay đồ mà không hề mảy may xấu hổ; nay lại vì cái nắm tay thông thường mà — Chúa ơi — đỏ mặt?!“Anh lạ thật đấy,” cậu bất giác nói lớn, mặt vẫn sững sờ. “Hôn người ta đến líu lưỡi thì không sao, nay việc thường tình như nắm tay mà cũng ngượng?”“Thường tình lắm sao?” anh hỏi khẽ, không hề né tránh cái nhìn của cậu.“Dĩ nhiên rồi! Cặp bồ ai chẳng như thế? Đây là bước rất cơ bản đấy.”“Vậy em đã làm thế này với tất cả những bạn trai trước kia?”Cậu mở miệng toan đồng tình, song bắt gặp nét mặt sa sầm của anh, đôi môi mọng ướt bất giác nở nụ cười nhỏ. “Anh ghen?”“Ừ.”Người ta trả lời không hề do dự…Nên khiến cậu lại cười. Thật tươi.“Có gì vui sao?” anh hỏi.“Không biết nữa,” cậu thật thà đáp. “Tự nhiên thấy vui mà không hiểu tại sao.”Trầm ngâm đôi lúc…“Là vì em yêu tôi.”Lời nói thoát ra mang tính khẳng định nhiều hơn nghi vấn, như thể đó là việc hiển nhiên nhất trên đời vậy.Có người nào đó lại đỏ mặt, rồi khẽ gật đầu đồng tình.Theo độ tiến triển tự nhiên của tình huống, cậu lúc này nên âu yếm hỏi lại “Vậy anh có yêu em không?”. Nhưng Baekhyun biết mình không nên, bởi anh sẽ chẳng trả lời thật thà đâu. Thay vào, cậu nhây nhây môi mình vài giây, rồi quay sang nói anh nghe nghi vấn vẫn phiền hà bản thân nãy giờ.“Vậy sao anh không ghen với Kim Jong In?”“Có ghen.”“Nhưng… dựa theo tính khí của anh thì… quay mặt bỏ đi không phải là quá dễ dãi sao?”“Vậy em muốn tôi làm gì anh ta à?”Nếu là một đứa bình thường, có lẽ cậu đã chối bay biến.Song, Baekhyun lại chưa bao giờ không phải là Baekhyun cả.Nên cậu đã gật đầu, dù rất khẽ.“Đúng là hơi thất vọng chút chút…”Ai đó bỗng nhiên bật cười thành tiếng, tay chạm vào má cậu và vuốt ve nhè nhẹ.“Chỉ câu này thôi đã mang tính sát thương tuyệt đối với hắn rồi, còn điều gì tệ hơn sao?”Cậu tròn mắt nhìn anh, rồi vỡ lẽ, rồi lắc đầu và cười mỉm chi.À… ác ma thì vẫn là ác ma nhỉ?(Hồi 1: Ặc, anh Yeol nhà mình quá đỉnhHồi 2: Ặc, 2 anh nhà này quá ác!)Cả hai cứ nắm tay bước đi trên con đường vắng vẻ. Tính ra thì, người thành phố này rất ít thả bộ, đường bộ tuy vắng nhưng xe cộ lại tấp nập. Lắm kẻ cưỡi xe ngang qua mà cứ ngoái đầu nhìn lại hai người với đôi mắt hâm mộ, thèm thuồng. Nhưng tình yêu có ma lực thật kỳ lạ, nó khiến con người ta quên cả mặt đất mình đang đứng, chứ đừng nói đến con người bước đi trên đó. Và đối với hai kẻ đang dắt tay nhau kia, cái gọi là ma lực dường như đã đạt đến đỉnh siêu cấp.Người thì nghĩ: quan tâm làm gì bọn “khoai tây” xung quanh, trong khi bên cạnh là cả một chàng “lai Tây” lộng lẫy…?Kẻ thì rằng: chỉ muốn dùng liềm dọn sạch bọn khoai tây nhốn nháo này. (Éc! =o=)Siêu cấp, quá siêu cấp… (Vỗ tay)Đến một nhà hàng Nhật nơi góc đường, kẻ siêu cấp A tỏ ý không muốn đi, thế là xông xáo kéo tay chàng siêu cấp B lao vào.Thì ra… siêu cấp đến mấy cũng biết đói bụng nhỉ?Nếu kẻ siêu cấp A kia biết trước rằng, một bước vào đó đã chính thức mở ra sự kiện thứ ba, cũng là khởi đầu cho những giông tố thật sự của đời cậu sau này; thì có đói chết cậu nhất định sẽ không tiến bước.À, nhưng đó chỉ là “nếu” – một từ mang tính giả thuyết vô cùng.“Vì em có phân nửa người Nhật mà,” Baekhyun hoan hỉ ngồi xuống, tay phe phẩy menu trước mặt Chanyeol. Anh đón lấy rồi nhếch môi cười một cách ẩn ý.“Tôi biết.”Mắt cậu hơi nheo lại. Anh biết thì không lạ, nhưng có cần cười như thế không? Nó làm cậu liên tưởng đến bí mật được sẻ chia bởi một người minh mẫn và một kẻ mất trí. Không cần hỏi cũng biết cậu rơi vào cột sau.Nữ phục vụ đẩy cửa bước vào, cậu quay sang anh hỏi ý. Anh khẽ lắc đầu rồi giao hết cho cậu toàn quyền xử lý, chỉ bảo rằng không phải món cay là được. Cậu lúc đó lom lom nhìn anh, miệng suýt nữa đã nói toạc ra câu “không ăn được cay mà sao ghen phát khiếp!” song chợt nhớ lại khả năng “hồi đáp động trời” của người nào đó, thế là thôi. Thật tình không muốn bị lộn ruột trước khi ăn chút nào.Sau một hồi líu lo, huyên thuyên đủ điều với người phục vụ, cậu quay về anh với khuôn mặt hết sức hồn nhiên, đan tay lại và chống cằm ngắm nhìn chăm chú.Vì trong phòng đâu còn gì đáng dể ngắm nữa. >w“Chuyện gì?” không rời mắt khỏi màn hình điện thoại, anh lên giọng trầm khàn.“Anh hôm nay rất lạ,” cậu thật thà đáp.Đặt điện thoại xuống, anh ngước mặt lên nhìn cậu, cái nhướn mày một bên thay lời nghi vấn.“Anh không nóng nảy như trước nữa…” cậu nghiêng nghiêng đầu như để quan sát kỹ hơn “…và lại cười rất nhiều.”“Như thế không tốt sao?”Cậu lắc lắc đầu. “Tốt chứ. Chỉ có điều làm ngư


Duck hunt