
m cũng không cần quẫn trí như vậy… Bất cẩn… Dại dột… Mất đi lý trí…”“Baek à…” lòng anh quặn lại, cổ họng dường như bị siết chặt đến không thốt nên lời. Không lẽ chuyện cậu sẩy thai có liên can đến anh…?“Anh lấy người đàn đó làm gì? Nếu không vì anh, em cũng không cần phải như vầy, nửa điên nửa tỉnh, sống vất vưởng như một hồn ma suốt mấy năm qua! Không vì anh lấy nó, tinh thần em cũng không sa sút thảm hại! Không vì anh lấy nó, em cũng không cần điên loạn rời khỏi nhà vào hôm ấy, ôm theo cả cái thai chín tháng mà bị người ta đụng trúng!” thanh âm vỡ nát, cậu òa lên khóc thật sự. “Chan Young… Chan Young sau lúc đó… sau lúc đó không còn động đậy nữa, anh biết không? Nó ngất đi. Nhưng họ lại bảo nó chết! Sao có thể chứ?! Ngày sinh vốn không còn xa, sao có thể va chạm một cái liền bảo rằng nó đã chết? Khốn nạn! Cả anh và bọn người đó, đều là khốn nạn!”“Baek-”“Câm miệng! Anh không được nói! Anh muốn nói gì? Muốn cười trên sự đau khổ của tôi?! Đâu rồi? Sao không thét vào mặt tôi như khi nãy nữa?!”Một lúc trải qua trong hơi thở gấp gáp, khi lên tiếng trở lại, giọng Baekhyun bỗng dịu dàng đến bất ngờ. “Anh đừng lo, em còn phải cám ơn anh. Không nhờ anh, cả đời này em cũng không nhớ ra Chan Young…”“Không nhờ anh, em cũng không mất đi con mình.”“Anh xin em, hãy dừng lại!” Chanyeol khổ sở van nài, bao nhiêu giận dữ trước sự điên rồ của cậu đều bị vùi vào nỗi sợ hãi canh cánh. “Em muốn la mắng gì anh cũng sẽ không-”“Mắng? Em không nỡ! Ngay cả hận anh em cũng không có đủ can đảm!” cậu đáp lại đầy lý trí.“Trước giờ đã thế… Em luôn tự hỏi… vì sao Kwon Woon tàn nhẫn đến thế, Maiko hững hờ đến vậy, em lại chưa bao giờ có khả năng hận họ… Người ta nhìn vào liền nghĩ Baekhyun thập phần mạnh mẽ. Hóa ra đến cuối cùng, chỉ là một kẻ dám yêu, nhưng lại không dám hận!”Trầm giọng, cậu cười mà cũng như không.“Nhưng anh đã giải thoát cho em, Yeol à.”“Đột nhiên, em cảm thấy rất hận anh.”Theo sau là một tiếng “crộp” rõ to, ngước nhìn lên thì trông thấy cánh tay trắng ngần vươn cao khỏi đầu, vật trên tay cậu rơi xuống mặt đường. vỡ nát. Chiếc xe sau đó phanh gấp, mũi quay 90 độ đâm xuống thảo nguyên xanh rì bên phải, tốc độ dường như đã tăng lên đến mức cực điểm.“Không được! Cậu điên à?” Sehun chồm người sang giằng co với đôi tay trên vô lăng. “Phía trước là bờ đá, còn chạy tiếp sẽ lao thẳng xuống-”“BUÔNG RA!”“Không!”“Tôi không-!”“Không được!”Mọi việc diễn ra chỉ trong chớp mắt. Biết bao kinh hoàng dồn vào duy nhất vài giây ngắn ngủi.Baekhyun trong đồ cưới trắng muốt, tông ngã rào cản lao vùn vụt ra khỏi bờ đá, thẳng vào dòng nước xanh thẫm.Tiếng thét thất thanh của Park Gia Chan Yeol, hệt muốn xé nát cả không gian.Bản thân Sehun theo bản năng sống còn, dùng hết sức bình sinh nhào sang bẻ lệch tay lái.Ập đến tiếp theo là một màu đen mù mịt, rồi xám, rồi trắng. Đến khi lấy lại ý thức thì đầu óc đã quay cuồng, chất lỏng âm ấm tràn vào mắt, có thể ngửi ra hương vị tanh lợ của máu.“Chanyeol, cậu không sao chứ?” Sehun một tay ôm đầu, một tay với sang tìm kiếm thằng em trai. Anh còn đau thế này, kẻ ngồi ngoài như hắn, theo lý còn chịu thương nặng hơn.Thế nhưng, bàn tay chỉ vờn vào hư không.Trong đầu ập đến một cơn báo động, Sehun chồm người đến trước, phóng tầm nhìn méo mó của mình qua lớp kiếng rạn nứt, chỉ kịp trông thấy một thân ảnh đàn ông trong lễ phục đen thẫm xiêu vẹo dưới nắng, dáng đi chập chờn, nửa chạy nửa vấp.Chưa kịp mở miệng ngăn cản, bóng dáng đó đã lao thẳng xuống sống, ngay vị trí “cô dâu” của hắn vừa lao xuống nhiều giây trước.Sehun sững sờ.“Chanyeol!” CHƯƠNG 64: CHẤP NHẬN TẤT CẢBạn đã bao giờ cảm thấy thế giới từng mảnh, từng mảnh đột nhiên rơi rớt, vụn vỡ xung quanh mình?Đứng ở trung tâm, tay với cao, song không thể nào chạm vào ánh sáng; càng chạy, cảnh hoang tàn càng đuổi theo sát gót?Hoặc đơn giản hơn, tận mắt trông thấy vật trân quý nhất trên đời, sắp vuột khỏi tầm tay?* * *Tà áo trắng bồng bềnh, tỏa vây xung quanh thân hình bất động, sắc xanh của nước khiến gương mặt bình yên của cậu bỗng lạnh đến không ngờ.Anh dùng hết sức bình sinh của mình với đến cậu, ôm chặt cậu vào lòng, lôi kéo.Bị vướng. Không tài nào kéo cậu ra khỏi chiếc xe đang ngày càng chìm sâu vào bóng đen. Tâm thần anh hốt hoảng, không biết làm gì khác ngoài áp miệng vào truyền khí cho cậu, tay sau đó quờ quạng xuống dưới tìm cách tháo gỡ vướng mắc.Vô ích, đầu anh quá nhức, mắt cũng mờ dần, lồng ngực cháy ran.Ý thức dần rời ra, anh biết mình sắp phải buông tay…Tự duy trì sinh mệnh chính là bản năng nguyên thủy của loài người. Ấy vậy mà, chính cái gọi là bản năng trong anh cũng gào thét đòi ở lại. Sinh mệnh có còn đáng để duy trì khi không còn Baekhyun ?Gã đàn ông choàng tay ôm chặt thân hình bé nhỏ vào lòng, mắt nhắm lại, nhanh chóng buông rời mọi khát khao sinh tồn.Tốt thôi. Đắm chìm, cách này hay cách khác, cuối cùng cũng là đắm chìm…Anh không thể không ở bên cạnh cậu.* * *“Baek!”Bật người ngồi dậy, ngay lập tức đổ ập xuống. Khung cảnh méo mó, màu sắc nổ bùng trước mắt, mùi sát trùng tràn ngập khứu giác.“Cẩn thận, anh chỉ mới tỉnh, đầu vẫn còn chấn thư