Kẻ phản diện

Kẻ phản diện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3213834

Bình chọn: 9.00/10/1383 lượt.

i ra giường, giọng trở nên yếu ớt.“Yeol à, xin anh…”Đầu óc người nào đó như đang bị một đám mây dày giăng phủ. Dù trong lúc ý thức lơ lửng đâu đó giữa mơ và thực; một góc nhỏ của tâm trí vẫn cảm nhận được cảm giác ướt át, âm ẩm nơi môi. Da dẻ không lâu sau lại dường như có bàn tay mơn trớn, toàn thân bị khuấy động theo cách kỳ lạ nhất. Sự ấm áp dần dần lan tỏa tiếp theo lại khiến bản thân dễ chịu vô cùng…Khỉ tỉnh dậy lần sau, con người đã hoàn toàn tỉnh táo.Chớp mắt một hồi lâu để ký ức hoàn toàn hồi phục, Baekhyun khẽ nhíu mày, tay đưa lên kéo xuống lớp chăn dày đắp lên đến cổ, mắt nhìn lom vào cơ thể mình.Mình mặc áo vào bao giờ nhỉ?Cái nhíu mày càng thêm gay gắt khi cậu rụt rè nắm lấy chiếc áo sơ-mi cỡ lớn bị xếp chồng lên đến ngực mà kéo xuống, động tác lựng khựng, màu đỏ ngày càng vỡ òa trên gò má.Hình như là nhớ ra cái gì đó không nên nhớ rồi…Thì ra có người mới sáng sớm nhân lúc cậu mê sảng đã làm chuyện… vụng trộm.(Vụng trộm cái con… heo ==, rõ ràng mở miệng xin người ta =w=)Cơ mà… cái kẻ kia, “ăn” xong rồi cũng không chịu “chùi mép” cho nhờ! (Đắp chăn lại cho là may =w=)Cậu ngồi dậy, ngây ngốc hồi lâu để sắp xếp ý nghĩ, cố vượt qua cái gọi là “hậu-chứng-sau-khi-bị-cưỡng-gian.”Một phút. Hai phút. Năm phút trôi qua trong sự thinh lặng tĩnh mịch.Có tiếng thở hắt chán chường. Baekhyun nhắm mắt. Vốn trong tâm làm gì có thứ đó, lấy đâu ra mà vượt qua? Haiz…Xem ra Xiumin đã đúng, cậu đúng thật thích bị ngược đãi… (=.=)Vơ lấy ly nước cùng vài viên thuốc xanh đỏ trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, cậu nhìn chằm chằm vào dòng chữ nguệch ngoạc trên cái post-it note dán hờ trên ly nước, trong đầu có chút ấn tượng về lời dặn dò uống thuốc của ai đó trước khi bản thân lại ngã ra ngủ vùi.Đi mua thức ăn. Sẽ về nhanh.Bất giác mỉm cười, Baekhyun mím mím môi, cảm thấy xúc động một cách kỳ lạ. Cách nói chuyện không chủ ngữ không đại từ này… quả thật là Park Gia Chan Yeol.Anh thực sự đã trở về.Tâm trạng của cậu, dĩ nhiên, nhẹ nhàng hơn rất nhiều, dẫu biết rằng sự trở về này đánh dấu một quãng đường phía trước đầy gian nan.Thành thật mà nói, Baekhyun không phải không cảm thấy cay đắng vì hành động cưỡng bức đêm qua. Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng anh và Yoo Yeon quấn lấy nhau, quần áo xốc xếch không tươm tất; việc tệ hơn có thể xảy ra trong thâm tâm cậu chỉ có thể là thảm họa thế giới.Đúng vậy. Baekhyun cũng là một con người rất chiếm hữu.Nếu bảo anh trút giận lên một người đàn bà theo cách thức cuồng si đó, cậu thà rằng kẻ chịu khổ là mình. (Bệnh ==)Huống chi, con người trấn an cậu giữa cơn bão điên cuồng đêm qua… Những gì diễn ra vào thời khắc đó tuy chỉ là sự kích động từ phía cậu, sự bảo vệ dịu dàng của anh cũng phần nào làm vơi đi nỗi đau thể xác lúc ban đầu.Tay đưa lên vò nắn trán mình, Baekhyun cảm thấy có hơi mơ hồ. Cậu vì sao lại cần anh trấn an nhỉ…?Dòng suy tưởng như có gì đó nghẽn mạch.Baekhyun cố nhớ. Nhưng không thể nhớ ra mình đã quên mất điều gì.…Có tiếng chuông điện thoại chen vào. Cậu giật thót mình, nhanh chóng thoát khỏi tình trạng tinh thần vô chủ. Một cách rụt rè, cậu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạc lõng dõi thẳng vào chiếc điện thoại di động trên mặt bàn, tự nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng.Là điện thoại của anh.Chuông reo được một lúc thì dừng, vậy mà con người kia vẫn chôn chân tại chỗ. Cậu nhướn mày, miệng lẩm bẩm tự trách khi nhanh chóng tiến đến cầm lấy điện thoại. Cái gì chứ? Chỉ là một cái điện thoại anh để quên. Tại sao lạt bất giác thấy sợ…?Mắt lướt qua cái tên gắn liền với cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn ghi âm, xương sống trên lưng cậu chợt lạnh toát.Dr. Ford.Charlie Ford.Không hiểu giờ phút ấy, bất cứ dự cảm điên rồ gì đã khiến cậu nhấn nút gọi vào hộp thư thoại của Park Gia Chan Yeol. Những gì tràn qua tai sau đó khiến đôi chân một lần nữa mất đi sức lực.Rơi thẳng xuống địa ngục tâm linh.* * *Trong một nhà hàng gần đấy, nửa tiếng sau…Charlie Ford một tay đưa lên sửa lại gọng kiếng, những ngón tay đương gõ nhẹ trên mặt bàn cũng ngưng luôn nhịp điệu, đôi mắt xanh sâu thẳm dõi thẳng vào thiếu niên trước mặt với sự ngạc nhiên pha lẫn dò xét.“Cậu Byun?”Trên thân người tuy khoác vào chiếc áo sơ mi nhàu nát và quần jean bạc màu, đầu tóc lại có phần rối tung, gương mặt cũng trắng bệch như bị thiếu máu; nhân vật trước mặt ông, không lầm vào đâu được, chính là thiếu niên xinh đẹp sánh bước cùng Da Costa hôm qua.Chẳng chờ đến câu hỏi thứ nhì, Baekhyun ngồi phịch xuống ghế đối diện, chốc chốc lại cắn môi toan chồm lên, thái độ hoảng loạn dùng dằn.Đến cuối cùng, khi lời được bật ra, chúng đến từ cả hai phía.“Cậu làm gì ở đây?”“L-Lorenzo bị bệnh?”Ford nhíu mày, cái nhìn càng thêm rát bỏng. “Cậu có thể nói tiếng Anh?”“Ý ông là gì khi bảo rằng xạ trị đối với Lorenzo đã không còn tác dụng?” cậu hấp tấp hỏi ngược lại, trên gương mặt là sự phủ nhận tột độ, hoàn toàn không chú tâm đến sự bất ngờ pha lẫn khó chịu của đối phương. “Khối u di căn có nghĩa là gì? Thật vô lý! Chuyện này không thể diễn ra dễ dàng đến thế! Không có khả năng-” dừng lại thở gấp vài giây, một nụ cười yếu ớt bén nở trên m


Disneyland 1972 Love the old s