
chưa một phút quên được hình bóng của cậu. Suốt cuộc đời này vốn chỉ có thể dung nạp mỗi mình cậu. Xin cậu hãy quay về.Anh bảo, có thể đặt cả bầu trời dưới gót chân cậu.Anh rốt cục là ai?“Byun Baek Hyun, em đã làm xong món gâteaux chưa?”Sực tỉnh, cậu ngơ ngác ngước lên nhìn anh phục vụ vừa hối hả chạy vào, nhanh chóng thu hồi sự tỉnh táo. Vẻ mặt cấp bách thế này, hẳn là chuyện khẩn. Trông thấy mẻ bột trong khuôn thiếc cạnh cậu vẫn chưa được cho vào lò, anh thở phào nhẹ nhõm rồi chìa ra một hộp nhung xanh lơ. Baekhyun đoán ra ngay lý do, thì ra lại có người muốn cầu hôn ai đó, lại dùng cái chiêu nhét nhẫn vào bánh kem nữa rồi.“Được rồi,” Baekhyun đưa tay ra đón lấy . “Anh cứ để đấy em lo. Cứ đem các món chính ra trước, ha.”Anh phục vụ vừa quay lưng, cậu đổ hết mẻ bột sôcôla còn lại vào khuôn rồi mở hộp, dự định nhanh chóng xong chuyện này để quay lại tiếp tục sự nghiệp đúc tạc của mình.Nhưng, nắp hộp vừa mở ra, tim cậu đã đứng sững.Sắc xanh sóng sánh, bạc trắng ôm lấy hoa hồng lam nhỏ xinh. Hệt như món đồ cậu yêu quý còn hơn mạng sống vẫn luôn nằm sâu trong chiếc ví tùy thân.Chợt, trong lòng có cái gì đó bùng nổ.Nắm chặt lấy hộp, cậu hối hả chạy về phía lối ra, tay vừa chạm vào toan đẩy tung cửa thì chân bỗn khựng lại. Cậu mong đợi điều gì chứ? Rõ ràng anh dự định tặng vật này cho kẻ khác.Tặng hoa tai của cậu cho kẻ khác.Cổ họng nghèn nghẹn, tim nhói đau lại có chút ấm ức, cậu chậm rãi quay trở về góc làm việc.Gỡ hoa tai ra đặt trong lòng bàn tay, mắt cậu dùi sâu vào thứ màu xanh ám ảnh. Đến khi tay nghiêng xuống toan thả vật vào khuôn bột, những ngón tay thuôn nhỏ chợt nắm lại.Không có lý do gì mà cả đồ của mình cũng đem dâng cho người ta.* * *Âm nhạc du dương nuôi dưỡng bầu không khí thanh nhã, ánh nến lung linh rọi tỏa cảnh sắc trang trọng, Le Bon Ton chưa bao giờ đông đúc đến thế. Có lẽ là mùa xuân làm sống dậy trong con người đất Hàn sự lãng mạn, vì thế muốn hưởng thụ chút ảnh hưởng Tây Âu. Cũng có thể là thời tiết năm nay đặc biệt ủ ê, người ta do đó tìm đến sự hào nhoáng xa hoa trong mọi lãnh vực – đặc biệt là ẩm thực.Nơi cuối sảnh, cách xa những bàn ăn thông thường, lại có hai kẻ hoàn toàn không vì bất cứ lý do gì nêu trên mà có mặt.“Không thể tin được! Anh làm sao lại dám lộ mặt ra chỗ này? Cuộn băng do Sehun cung cấp hiện vẫn đang được bọn cảnh giới xử lý, tin tức chứng minh anh vô tội vẫn chưa được tung ra. Vậy mà giờ này còn có nhã hứng mời em đến nhà hàng Pháp ăn? Là một nhà hàng Pháp ở Hàn Quốc nữa chứ! Anh đúng là mất trí rồi!”“La lớn như thế chính là càng dễ lộ hơn.”Lorenzo Da Costa cười nhẹ, tay lắc khẽ ly rượu đỏ trong tay, mắt đảo quanh cảnh nhộn nhịp bên ngoài gian VIP một cách hài lòng. Seo Yoo Yeon chau mày trước thái độ bất cần của ông chủ, gót giày cạ cã vào sàn nhà một cách khó chịu. Cô biết nụ cười đó mang nghĩa gì. Đi theo Lorenzo bấy lâu nay,Yoo Yeon đủ thông minh để nhận ra mỗi khi anh mỉm cười tinh tế như thế: một là không để kẻ trước mặt vào mắt, hai là không để lời lọt vào tai, ba là đang ấp ủ một ý định riêng tư thầm kín – phần lớn trái ngược hoàn toàn với thái độ dễ dãi thân thiện của chính mình lúc bấy giờ.“Không phải em bảo thích ăn món Pháp sao?” Lorenzo nhướn một bên mày, mắt quay về trên mặt Yoo Yeon, đoạn chuyển xuống đĩa thức ăn trước mặt cô đầy ám dụ. “Đặc biệt là món ngọt của Pháp.”Yoo Yeon thở hắt ra, chán chường cúi xuống xử lý món gâteaux vốn là khoái khẩu thường ngày, hôm nay đột nhiên trở nên khó nuốt làm sao… Biết anh quay về Hàn Quốc một cách thần bí, cô đã lo lắng vội vã đáp máy bay sang theo, trong lòng dĩ nhiên e sợ chỉ duy nhất một loại lý do: con người đó.Đến nơi mới nhẹ nhõm đôi phần khi nhận được cái tin JunJong đã chết, chứng tỏ việc quay về Hàn Quốc không chỉ đơn giản là đi tìm hình bóng ngày xưa…Có lẽ, anh đã thực sự quên?Cô hy vọng thế.Như bây giờ không phải tốt? Con người anh cởi mở, vui vẻ hơn xưa. Làm việc tuy cay cú khắc nghiệt, song đối với bạn bè luôn hòa nhã, thân thiện. Khoảng thời gian đầu sang Ý, khi anh đột ngột thay đổi tính tình, quả thật cô có phần nghi ngại, e sợ một ngày khi sự chịu đựng tràn khỏi ly nước, anh sẽ phát cuồng. Song đến nay đã gần năm năm, con người Lorenzo Da Costa vẫn cứ như thế. Nếu bấy lâu chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc thì ông vua đế quốc Costa quả là một diễn viên siêu phàm.Có lẽ ban đầu, anh quả thật sắm vai một chàng trai thanh lịch.Nhưng có những diễn viên thiên tài, đôi khi lại sống cả đời trong vai diễn của chính mình.Lorenzo có thể là một trong con số hiếm hoi đó. (Thiên tài con mốc, hoang tưởng đúng hơn =w=)“Thế nào?” giọng nói âm trầm bất ngờ lôi cô về lại thực tại. “Ngon chứ?”“Hả?” cô ngước lên, mắt chớp chớp ngỡ ngàng.Chỉ tay về cái đĩa bánh trống trơn trước mặt, anh cười. “Gâteaux au Chocolat.”Nụ cười quá tươi. Seo Yoo Yeon đột nhiên lạnh cả sống lưng. Có cái gì đó rất không ổn. Lorenzo quả thật thường ngày cười cùng cô không ít, nhưng phần lớn xảy ra khi họ bàn về các vấn đề trong công việc, nào đâu lại nhè vào cái bánh cỏn con mà nhọc công bình phẩm…“Ngon,” Yoo Yeon gật đầu, tuy ánh mắt