
của anh quá lớn, nó khiến cậu choáng ngợp, trong một giây bỗng cảm thấy bản thân thật nghèo nàn…Thôi thì, cho dù cậu không thể đặt anh lên trên bản thân đi nữa, ít nhất cũng đem đến cho anh một tương lai rạng rỡ, yêu anh đến mức có thể.“Em đã hoàn thành vai trò của mình. Một năm sau, anh nhất định phải giữ đúng lời hứa, tung ra chứng cứ để xóa đi tội giết người của Chanyeol.”“Xem nào,” Sehun nhíu mày, giọng điệu nửa đùa, nửa trách móc. “Anh đã cho em xem ‘thứ đó’, không lẽ đến giờ cũng không tin anh? Anh đã bảo, mình quyết sẽ không hại Chanyeol.”“Chỉ sợ hận thù và lòng tham của bản thân anh quá lớn, lấn áp đi cả luân lý thông thường.”“Em có vẻ rất không tin tưởng anh, dù đã biết được sự thật?”Cậu quay sang anh với nụ cười nhạt nhẽo và ánh mắt chứa đầy cảm xúc đan xen phức tạp. “Anh nói xem, sau những việc xảy ra với Park Chan Sik, em làm sao có lý do tin rằng trong tương lai anh sẽ không đổi ý và quay lại thanh toán luôn đứa con trai của ông ấy? Anh ghi thù quá nặng, lại tàn nhẫn trong hành sự, không hề xét mặt tình nghĩa, có gì đảm bảo rằng chút nhân tánh còn sót lại trong anh đủ lớn để dung nạp một Park Gia Chan Yeol?”“Vậy mà em vẫn đồng ý đấy thôi, Sehun cười khẩy, bình thản đón nhận tràng sỉ vả của Baekhyun.“Là vì để cứu Chanyeol, em đã không còn chọn lựa nào tốt hơn.”“Nhất định không để em thất vọng, haha… Dù gì chúng ta cũng là đồng minh, cùng vào vai phản diện mà, phải không?”Ánh mắt biết cười và ví von bâng quơ lúc ấy từ Sehun, một cách ngẫu nhiên, đã đeo bám Baekhyun suốt những năm tiếp theo.“Vào vai phản diện” ư?Cho đến mãi về sau, cậu cũng không dám chắc mình có phải chỉ đơn thuần là “vào vai” hay không…Gạt nhẹ một hoa giấy nhỏ mắc vào tóc câuk, anh chậm rãi đứng lên, dịu dàng lên tiếng. “Một năm tiếp theo em sẽ làm gì?”Mắt không rời chân trời xa xăm, cậu đáp mà không thèm suy nghĩ.“Sống.”Đúng. Là sống. Sống trong tầm điều khiển của bản thân, đợi chờ ngày anh quay lại.“Ừ,” Sehun gật đầu đầy tinh ý, mắt hướng về điểm vô định cuối chân trời. “Người tính thì… nên hơn trời tính nhỉ?”Vào lúc ấy, hai kẻ được gọi là đồng minh kia nào có ngờ, rốt cục thì trong cuộc sống này, trời vẫn cứ lớn hơn con người một bậc.Vì một, đã hóa thành năm năm.Và sống, còn tệ hại hơn chết. CHƯƠNG 44: NĂM NĂMNgười ta nói: “Trời tính hơn người.”Nhưng vốn, trời nào biết tính toán sắp đặt? Chỉ là, con người chúng ta không thể chịu được thất bại trong cuộc sống, vì thế quy tội cho ông trời. Mọi kết quả ngày nay, suy cho cùng cũng từ những hành động trong quá khứ của chúng ta mà cấu thành cả.Vì thế, cái năm năm này, xét cho cùng cũng do hai nhân vật chính của chúng ta mà ra…* * *Năm năm.Nói ít cũng không ít, nhiều cũng chẳng nhiều. Nhưng đủ để thay đổi một con người.Hay ít ra, bề mặt của con người đó.Lorenzo Da Costa chính là một trường hợp như vậy.Nhắc đến vương quốc điện tử Costa, không ai là không biết đến người cháu trai đích tôn của Ngài Rodrigo Da Costa. Là thiên tài. Là huyền thoại sống.Bất ngờ xuất hiện trong gia tộc Da Costa sau một tai nạn xe cộ thập tử nhất sinh, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, Lorenzo đã nhanh chóng chiếm hữu gần hết sự tin tưởng của Chủ tịch Công ty điện tử Costa – vốn bấy lâu là một lão già tính tình cộc cẳn khó lòng gần gũi. Bẳng hiểu biết và tài năng thao lược của mình, kẻ mang trong người hai dòng máu Á – Âu trong vòng năm năm, không những đã tân trang bộ mặt già cỗi của đế quốc Costa, mà còn khuếch trương tầm phát triển sang các lãnh vực thương mại và công nghệ ô tô, góp phần tạo nên một truyền thuyết chấn động toàn Châu Âu.(=w= nổ banh nhà lầu…)Ấy vậy mà, không một ai biết đến quá khứ của vị vương đế tương lai này, đến diện mạo cũng không được công khai rầm rộ. Số người gặp qua Lorenzo Da Costa vượt không quá mười đầu ngón tay, phần lớn chỉ biết anh là người cháu thất lạc lâu năm của ngài Chủ tịch, trôi nổi đâu đó bên kia đại dương trùng trùng suốt hai-mươi-hai năm đằng đẳng.Người ta nói, anh vốn là một vị vương tử, được nhận nuôi bởi một marahaja giàu có của vùng Trung Đông.Có kẻ lại bảo, người cha Á Đông của anh là hậu duệ dòng dõi hoàng triều đời nhà Thanh Trung Quốc lừng lẫy.Cũng có giả thuyết, anh chính là tội phạm truy nã khắp toàn Châu Á, kẻ đã thẳng tay ám sát chính cha ruột mình – nhân vật cầm đầu tổ chức buôn bán vũ khí lớn nhất châu lục.(…giờ thì sập lun nhà lá ^o^)Nhiều tin đồn mập mờ đã được thêu dệt xung quanh con người này, thế nhưng đến cuối ngày chỉ duy nhất một điều là chắc chắn: dù có là vua hay trộm, một khi Rodrigo Da Costa đã giương cánh ra bảo bọc, không ai trên khắp Châu Âu lại dám cả gan khiêu khích tính xác thực của những lời ông chính miệng đề phát.Vì vậy mà, Lorenzo đến cuối cùng thì cũng chỉ là Lorenzo mà thôi. Là một Da Costa. Như thế đối với kẻ đứng đầu dòng họ lâu đời của nước Ý này, đã là quá đủ.Năm hai-mươi-ba, Lorenzo Da Costa tiếp quản Costa từ người ông già yếu của mình, phá vỡ khuôn khổ truyền thống để tiếp nhận sự sát nhập của một số công ty con, chính thức biến Công ty chuyên ngành của gia tộc trở thành một tập đoàn đa lãnh vực – chủ yếu về điện máy, đ