Polly po-cket
Hướng dẫn xử lý rác thải

Hướng dẫn xử lý rác thải

Tác giả: Mộng Lý Nhàn Nhàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212104

Bình chọn: 8.00/10/1210 lượt.

của mình đã đắc tội cả bố và Hạ Khánh Phong cùng lúc rồi. Hạ Khánh Phong cố ý chọn nhà hàng đắt tiền chính là để thể hiện điều kiện kinh tế của mình, không ngờ bạn gái “quan tâm” quá thành ra lại hỏng hết chuyện.

“Sau đó mẹ em hỏi chuyện gia đình anh ấy, nghe nói anh ấy định đầu tư vào cửa hàng của chị anh ấy, mẹ em cũng nói như chị nói với em. Khánh Phong nói đầu tư tính thành cổ phần, sau này chị anh ấy sẽ chia lãi cho anh ấy. Anh ấy còn nói bây giờ giá nhà quá cao, mua không bằng đi thuê, thế là mẹ em hỏi anh ấy có phải ý anh ấy là không định mua nhà hay không. Anh ấy nói tạm thời điều kiện không cho phép, chưa có ý định mua, lại nói khi điều kiện cho phép cũng không định dồn hết số tiền dành dụm đổ vào bất động sản, sắc mặt bố mẹ em càng khó coi hơn. Cơm nước xong Khánh Phong có việc đi trước, bố em lại mắng em, nói em không chia tay anh ấy thì bố không nhận em là con nữa. Chị, bây giờ em nên làm thế nào?”

“Có chuyện gì cứ để cơm nước xong rồi từ từ nói chuyện”. Lâm Gia Mộc nói, cô liếc Trịnh Đạc, Trịnh Đạc rảo chân bắt kịp Hạ Khánh Phong rồi dẫn mọi người đi đến một nhà hàng cách cửa hàng bách hóa không xa. Đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, giá cả không quá cao đối với người như Lâm Gia Mộc, Triệu Chân Chân, có điều không biết đối với người nhà họ Hạ thì thế nào…

Q.2 – Chương 20

Trích lời Gia Mộc: Không có xung đột nào nghiêm trọng hơn xung đột quan niệm của hai gia đình

***

Ông chủ nhà hàng này cũng xem như người quen của Trịnh Đạc, anh ta từng mấy lần đến đây ăn cơm với cảnh sát Lưu. Thấy Trịnh Đạc dẫn khách đến, ông chủ vui mừng hớn hở đi ra đón. Nghe nhân viên nói không còn phòng riêng, ông chủ lập tức bố trí một phòng đã có người đặt trước cho bọn họ. Trịnh Đạc vui vẻ mời thuốc, hai người nói chuyện một lát rồi mới tách ra. Vừa đi vào phòng riêng, Trịnh Đạc đã phát hiện bầu không khí không đúng, ông Hạ vừa xem thực đơn xong, lúc này đang cãi nhau với nhân viên nhà hàng.

“Chúng mày cắt cổ khách hàng à? Một đĩa khoai tây chiên mà bốn mươi tám đồng? Mày làm hết mấy củ khoai tây?”

Trịnh Đạc cười ha ha cầm lấy thực đơn: “Bác à, giá ở đây là thế, nếu bác không thích khoai tây chiên thì chúng ta không gọi là được. Khánh Phong, cậu thấy được không?”

Hạ Khánh Phong cũng biết giá cả nơi này thật ra cũng không phải là đắt, nhưng nếu một gia đình đến ăn thì cũng quá tốn kém. Hắn nhìn Lâm Gia Mộc đang ngồi nghịch điện thoại bên cạnh, biết bà chị họ này nói chuyện tương đối có trọng lượng trước mặt nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, nghe Chân Chân nói chuyện, lại nhìn thái độ của Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc, xem ra cũng nghiêng về phía mình nhiều hơn. Hắn cắn răng: “Vâng, không đắt. Anh rể, anh tương đối quen chỗ này, anh gọi đồ đi”.

“Vậy tôi không khách sáo nữa”. Trịnh Đạc cười nói: “Cá hôm nay có tươi không?”

“Tươi lắm, cá vừa mua của ngư dân đi biển về xong”.

“Vậy cho một cá rán, một sò hấp, một tôm thẻ chiên dầu, một sườn kho…” Trịnh Đạc gọi liền tám món ăn như súng liên thanh, nhân viên nhà hàng cũng có kinh nghiệm, nghe Trịnh Đạc nói xong lại nhắc lại một lượt.

“Ngài dùng đồ uống gì ạ?”

“Trời nóng thế này, lấy hai xách bia đã, tôi không uống rượu. Hình như còn có phụ nữ, cho bốn cốc nước trái cây ép…”

Bà Hạ vừa nghe Trịnh Đạc gọi đồ ăn vừa tra thực đơn trên tay, cuối cùng không cộng nổi nữa. Một mâm đồ ăn như vậy, cộng thêm bia và nước trái cây là hơn một ngàn tệ… đủ để mua thịt ăn cả năm… “Đắt… đắt quá đấy”.

Triệu Chân Chân thoáng nhìn Lâm Gia Mộc, cô không muốn tái phạm sai lầm giống nhau hôm qua: “Bác ạ, nhà hàng này giá cả cũng không đắt lắm”.

“Đúng vậy, hôm qua Khánh Phong và dì dượng Năm cháu đến nhà hàng cái gì xuân ấy mới gọi là đắt, cũng không thấy có gì hơn những nhà hàng khác, đĩa đồ ăn hơn nửa là đồ trang trí, thế mà còn bán đắt gấp đôi nơi khác”. Gia Mộc cười nói.

Vẻ mặt ông bà Hạ lập tức khó coi, họ cũng biết tối qua con trai đi ăn cơm cùng bố mẹ vợ tương lai, nhưng không ngờ lại đến nhà hàng đắt như vậy… Mặc dù con trai mình kiếm được nhiều tiền nhưng cũng không thể hoang phí như vậy được.

“Khánh Phong…” Ông Hạ nghiêm mặt.

Hạ Khánh Phong cầm lấy ấm trà, rót một chén nước: “Bố, bố uống chén nước đi”.

Ông Hạ nhìn con trai một lát, câu mắng đã ra đến miệng lại nuốt trở vào. Ông cầm cốc nước không nói lời nào, bà Hạ cũng tức giận nhưng còn nghĩ đến thể diện con trai nên tạm thời nhẫn nhịn: “Chân Chân à, bố mẹ cháu đâu? Gọi bố mẹ cháu tới cùng ăn”.

“Hôm qua bố mẹ cháu bắt xe lửa đến nhà bác cháu chơi rồi”.

“Họ không biết nhà bác tới à?” Họ đến thành phố có một việc rất quan trọng là “gặp thông gia”, ai ngờ thông gia lại không có nhà.

“Cháu không nói với bố mẹ cháu”. Triệu Chân Chân nói lí nhí.

Sắc mặt bà Hạ trở nên rất khó coi, Hạ Vi Vi đang cúi đầu nghịch điện thoại nhìn thấy vẻ mặt của mẹ, trong lòng cảm thấy rất thương. Người nhà mình đi xa như vậy đến đây, vậy mà người nhà chị dâu tương lai lại tránh không gặp, người thành phố đúng là khinh người: “Chị dâu, bố mẹ chị làm nghề gì?”

“Mẹ chị là giáo viên tiểu học, trước bố chị cũng thế, sau đó nghỉ mất sức về mở nhà sách”.