
Hướng dẫn xử lý rác thải
Tác giả: Mộng Lý Nhàn Nhàn
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3212133
Bình chọn: 8.5.00/10/1213 lượt.
Em thấy bảo bây giờ nhà sách làm ăn kém lắm mà”.
“Cửa hàng sách nhà chị bây giờ đóng cửa rồi, bố chị chủ yếu làm trợ giáo, thấy bố
chị bảo hết hè lại quay về trường làm”.
Nói cho cùng thì chính là hai giáo viên tiểu học, Hạ Vi Vi nhếch miệng, thế mà cứ làm như là triệu phú, con gái là thiên kim tiểu thư không bằng.
Hạ Khánh Phong vừa định nói gì đó thì Lâm Gia Mộc đã mở miệng: “Chân Chân, dượng Năm lại đi dạy à? Dượng còn có thể dạy học được nữa không?”
“Không dạy được nữa, chủ yếu là phụ trách hậu cần. Bố em với hiệu trưởng đã thân quen bao nhiêu năm rồi mà”.
“Ôi, dượng đã nhiều tuổi rồi, cũng nên về trường làm cho yên ổn đến lúc về hưu”.
“Vâng ạ”.
Từ đầu đến giờ Hạ Khánh Quốc vẫn nhìn Lâm Gia Mộc chằm chằm, thấy bảo bà chị họ này lớn hơn chị dâu, nhưng xem ra cũng lớn hơn không được bao nhiêu, vậy mà cách ăn nói lại lộ rõ vẻ già dặn, bà chị dâu ngây thơ không thể nào sánh nổi: “Chị làm nghề gì vậy?”
Lâm Gia Mộc nhíu mày: “Tôi làm luật sư, chủ yếu giải quyết các vấn đề li hôn, tranh chấp tài sản”.
Bà Hạ đang nói chuyện với con thứ, nghe nói Lâm Gia Mộc làm luật sư li hôn, bà cau mày: “Thà dỡ mười tòa miếu còn hơn phá một cuộc hôn nhân, luật sư li hôn…”
“Thời đại bây giờ khác rồi, ai cũng cần tự do”. Lâm Gia Mộc cười nói.
Bọn họ nói chuyện đến đây thì nhân viên nhà hàng gõ cửa mang đồ ăn vào. Lâm Gia Mộc cố ý đặt đĩa cá đến trước mặt Triệu Chân Chân và Hạ Khánh Phong: “Chân Chân rất thích ăn cá đúng không?”
Hạ Khánh Phong đã quen gỡ xương cá cho Chân Chân, Triệu Chân Chân cũng rất vui vẻ chờ hắn gỡ xương cá cho mình. Nhưng Hạ Khánh Phong nhìn bố mẹ và các em mình rồi chỉ gắp một miếng cá bỏ vào bát của Chân Chân: “Vâng, đúng rồi ạ”.
“Khánh Phong, Chân Chân thích ăn cá nhưng lại không biết nhằn xương, chuyện này em cũng biết mà, sao lại gắp thẳng vào bát nó thế?” Lâm Gia Mộc hơi cao giọng.
Nhìn miếng cá trong bát mình, Triệu Chân Chân cũng cảm thấy hết sức tủi thân. Cô và Khánh Phong vốn rất tình cảm, tại sao bố mẹ và các em Khánh Phong vừa đến là mọi chuyện đã thay đổi hết rồi? Từ sáng sớm hôm nay ra ga đón mấy người này đến giờ, Khánh Phong còn chưa hề nắm tay mình lấy một lần. Trước đây khi ở bên nhau, cô và Khánh Phong không phải như thế này…
Cho dù điều hòa trong phòng VIP hoạt động rất tốt nhưng trán Hạ Khánh Phong vẫn toát mồ hôi. Cô bạn gái Chân Chân vẫn rất hiểu chuyện của hắn sao tự nhiên lại trở nên không hiểu chuyện nữa rồi? Vì sao tình hình tài chính của nhà họ Triệu lại có vẻ như đang có vấn đề? Vì sao bố Chân Chân lại về trường làm việc mà không kinh doanh nữa? Tại sao chị họ Chân Chân lại có vẻ hùng hổ như vậy… Hắn lại nhìn về phía bố mẹ mình, mình bỏ tiền mời bố mẹ ăn cơm cũng là bình thường, họ đã đến thành phố, cũng nên đến một nhà hàng tương đối ra hồn để ăn bữa cơm…
Ăn cơm xong, Hạ Khánh Phong vội vã bắt xe buýt đi làm, Triệu Chân Chân lái chiếc Polo của cô, Trịnh Đạc lái chiếc Cherokee đi theo phía sau xe của Triệu Chân Chân.
Trên đường đi, Hạ Khánh Quốc và Hạ Vi Vi ngồi xe Trịnh Đạc cứ sờ soạng ngó nghiêng, đều cảm thấy chiếc xe này rất mới lạ: “Anh rể, chiếc xe này của anh tốt thật, ở huyện lị chỗ em có mấy ông chủ cũng đi xe này”.
“Cũng tạm được, có điều hơi tốn xăng. Bình thường anh cũng chẳng mấy khi dùng đến, chủ yếu chỉ dùng chiếc Hyundai thôi”. Trịnh Đạc cười nói, tiện tay bật radio trên xe để nghe thông tin tình hình giao thông.
“Điều hòa có lạnh không?” Anh ta lại hỏi Lâm Gia Mộc ngồi ghế bên cạnh.
“Không lạnh”.
“Anh rể làm gì nhỉ?” Hạ Vi Vi hỏi.
“Anh ấy à? Anh làm thuê cho chị họ các em”. Nói xong Trịnh Đạc cười hê hê.
“Vậy cái xe này cũng là của chị họ?” Hạ Khánh Quốc hỏi.
“Đúng vậy, bình thường đều gửi ở bãi đỗ xe ngầm, thỉnh thoảng cuối tuần ra ngoài chơi mới dùng đến. Lúc mua thì rất thích, bây giờ nghĩ lại mới thấy là một quyết định sai lầm”. Lâm Gia Mộc cười nói.
“Làm luật sư giàu thế à, bao giờ lên đại học em cũng phải học luật”. Hạ Vi Vi nói.
Hạ Khánh Quốc đẩy cô: “Em lo làm sao thi đỗ cấp ba đi đã. Mẹ đã nói là sẽ không nộp tiền lệ phí cho em nếu em thiếu điểm đâu”.
Hạ Vi Vi lườm hắn: “Mẹ sẽ nộp cho em, đúng không anh hai?”
Hạ Khánh Dân vẫn cúi đầu cầm điện thoại di động lên mạng không nói chuyện, bị cô đẩy nhẹ một cái, suýt nữa đánh rơi cả điện thoại: “Quế Hoa, em không thể ngoan ngoãn được một lát à?”
Hạ Vi Vi lại đẩy hắn cái nữa: “Anh gọi ai là Quế Hoa?”
Nhìn ba anh em ầm ĩ trong gương chiếu hậu, Trịnh Đạc quay sang Lâm Gia Mộc: “Được rồi, mấy đứa đừng đùa nữa. Đằng trước có quán kem, Vi Vi, em đi mua mấy cây”. Trịnh Đạc vừa nói vừa dừng xe, đưa một tờ năm mươi tệ cho Hạ Vi Vi: “Không cần mua nhiều quá, đủ ăn là được rồi”.
“Vâng”. Hạ Vi Vi cầm tiền xuống xe, chỉ chốc lát sau đã mua mười mấy cây kem mang về chia cho năm người trên xe mỗi người một cây rồi hỏi: “Số còn lại làm thế nào?”
“Trên xe có tủ lạnh”. Trịnh Đạc bỏ số kem còn lại vào tủ lạnh trên xe: “Em biết nhà chị cả em ở đâu không?”
Hạ Vi Vi suy nghĩ một chút rồi đọc địa chỉ, Trịnh Đạc gật đầu: “Anh biết chỗ đó”.
Lúc họ đến nơi thì ông bà Hạ đang ngồi hóng mát điều hòa tr