Disneyland 1972 Love the old s
Hướng dẫn xử lý rác thải

Hướng dẫn xử lý rác thải

Tác giả: Mộng Lý Nhàn Nhàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215252

Bình chọn: 10.00/10/1525 lượt.

ó người khác. Một mình em bay từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, lại khóc suốt trên đường bay từ Bắc Kinh về Thượng Hải. Lúc đó tiền sinh hoạt một tháng của em là hai ngàn, đi về một lượt chỉ còn lại mấy trăm, lại không chịu nói với gia đình, vừa đau lòng vừa xót tiền. Tháng đó em cũng không biết phải sống thế nào. May mà Văn Minh không nói gì, mua đồ ăn sáng cho em, đưa thẻ cơm cho em quẹt, vẫn lặng lẽ quan tâm đến em. Sau đó em và Văn Minh yêu nhau. Tính tình Văn Minh rất tốt, mặc dù chỉ lớn hơn em hai tuổi nhưng từng trải hơn em rất nhiều. Lúc em nổi cáu, anh ấy mặc kệ em, chờ lúc cơn giận đã nguôi anh ấy mới từ từ dỗ dành. Thời đại học, mọi người ở phòng ký túc đều nói không ai hạnh phúc hơn em. Sau đó anh ấy thi cao học, nên mặc dù học trên em hai khóa nhưng em và anh ấy lại tốt nghiệp cùng năm. Sau khi tốt nghiệp, anh ấy không về quê mà cùng em đến thành phố A, dựa vào chính mình thi đỗ công chức. Lúc đó cả nhà em đều rất vui, cho rằng anh ấy là một thanh niên có năng lực, có nghị lực, cho nên dù anh ấy nói điều kiện nhà mình không tốt, nếu em và anh ấy lấy nhau thì chỉ có thể tự lực cánh sinh, bố mẹ em cũng không chê anh ấy nghèo mà ngược lại còn cảm thấy anh ấy là một chàng trai tốt có chí khí. Sau khi đi làm hai năm, anh ấy cầu hôn em, em đồng ý… Bọn em bắt đầu bàn chuyện cưới xin…”.

Dương Luy nhớ lại từng chi tiết giữa mình và Văn Minh, nói đến một số tình tiết, khóe miệng còn mỉm cười. Có thể thấy cô ta rất yêu Văn Minh.

“Lúc đó em mới biết tình hình nhà anh ấy. Nhà anh ấy không nghèo, bố anh ấy là cán bộ xí nghiệp nhà nước, điều kiện gia đình ít nhất cũng là khá giả. Nhưng bố anh ấy rất lạnh nhạt với gia đình, xưa nay không bao giờ lo lắng chuyện gia đình, toàn bộ phải dựa vào sự xoay sở của mẹ anh ấy. Văn Minh thi đỗ đại học, học phí là bố anh ấy nộp, mỗi tháng gửi năm trăm đồng tiền sinh hoạt vào thẻ của anh ấy, năm trăm còn lại là mẹ anh ấy làm thêm kiếm được. Văn Minh học năm thứ hai đã có thể tự làm thuê kiếm tiền, không cần mẹ phải chu cấp nữa. Có lẽ là tương đối hài lòng trước việc anh ấy thi đỗ công chức, bố anh ấy đích thân đến thành phố A… Hai chữ đích thân là anh ấy nói. Bố con anh ấy không hề thân thiết, bố anh ấy nói đã chuẩn bị ba trăm ngàn để bọn em kết hôn, cho bọn em tự ý chi tiêu, có thể thêm vào để đóng tiền mua nhà, cũng có thể để hoàn thiện nhà hay mua xe. Mẹ anh ấy nói bố anh ấy rất hài lòng với đứa dâu thứ nên mới cho nhiều tiền thế. Anh trai và chị dâu anh ấy cũng có vẻ ghen ghét. Lúc đó lẽ ra em phải biết là nhà họ không bình thường rồi, nhưng đầu óc em bị tình yêu làm mụ mị, căn bản không nghĩ nhiều như vậy… Sau khi kết hôn nhà họ cũng không làm gì ảnh hưởng đến bọn em, đến tận lúc em có thai, mẹ anh ấy đến, em mới biết thì ra em không phải người quan trọng nhất trong lòng anh ấy, mà người mẹ cắn răng chịu nhục, ngậm đắng nuốt cay nuôi anh ấy lớn mới là quan trọng nhất. Trước mặt anh ấy, mẹ anh ấy rất tốt với em, tốt đến mức không giống mẹ chồng mà như người ở hầu hạ mợ chủ. Nhưng lúc không có anh ấy thì lại lúc lạnh lúc nóng với em. Nhà anh ấy là người Hà Bắc, thích ăn mì, em lại cả đời ăn cơm tẻ. Bất kể em nói bao nhiêu lần, mẹ anh ấy cũng không chịu nấu cơm. Anh ấy không ở nhà, mẹ anh ấy chỉ mang cơm thừa với dưa muối ra. Sau đó em giận, đàm phán với anh ấy, hình như anh ấy cũng đã khuyên mẹ anh ấy, mẹ anh ấy lại cố ý nấu cho em không ăn nổi. Sau đó bà ấy kể khổ với con trai, nói em xem thường tay nghề của bà ấy, nói bà ấy vô dụng, ngay cả con dâu cũng không hầu hạ được. Nhưng mà em có bao giờ bắt bà ấy hầu hạ em đâu!”.

Lúc nói đến cuộc sống mẹ chồng nàng dâu, hơi thở của Dương Luy không đều, có những lúc thậm chí còn thở gấp. Lâm Gia Mộc gọi một cốc hồng trà nóng, đưa cho cô ta uống: “Chị đã nói chuyện với mẹ chồng em rồi. Mẹ chồng em quả thật là một người khôn khéo”.

Hai mắt Dương Luy chợt sáng lên. Bất kể là hai vị thân sinh của mình hay là bạn bè đồng nghiệp đều không có ai nói mẹ chồng cô ta khôn khéo, đều nói bà già nhìn đôn hậu chất phác, nhiệt tình với mọi người. Nhưng cô ta vẫn cảm thấy có những lúc là mẹ chồng cố ý chia rẽ quan hệ của hai vợ chồng cô ta, cố ý làm cho cô ta khó xử, làm cho cô ta không ở nhà được nữa.

“Luy Luy, em có nghe thấy câu giả heo ăn thịt hổ bao giờ không?”. Dương Luy gật đầu.

“Mẹ chồng em chính là kiểu giả heo ăn thịt hổ điển hình. Bà ấy là bề trên, đi ngàn dặm đến hầu hạ em, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp. Mặc dù đưa cả một thằng cháu trai đến, nhưng phòng khách, phòng bếp và phòng em là những nơi dễ bị trẻ con bày bừa làm mọi người chê trách nhất lại được quét dọn sạch sẽ. Đành là trẻ con nghịch ngợm, nhưng bà ấy đã quản gắt gao, em muốn nói bà ấy dẫn trẻ con đến làm phiền cũng không được. Sau khi em than vãn với chồng em, những gì anh ta nhìn thấy lại hoàn toàn không giống những gì em nhìn thấy, anh ta nhìn thấy nhà cửa sạch sẽ, ngày ba bữa cơm nóng hổi… Anh ta cho rằng em ghét mẹ chồng nên cố tình gây sự”.

Dương Luy gật đầu, quả thật là thế. Đại Bảo chưa bao giờ vào phòng cô ta, mỗi lần đái dầm mẹ chồng cũng đợi Văn Minh đi rồ