
goại thành lại biến thành nội thành, nhà họ Tạng nhìn không khác gì biệt thự, khỏi phải nói oai phong thế nào. Nhưng xã hội bây giờ mình càng oai phong thì người khác càng thích nói xấu sau lưng bấy nhiêu. Con gái không chồng mà chửa đã khiến ông bà Tạng mất mặt một lần, bây giờ người ta đến đòi con, hai ông bà già khó chịu không khác gì bị lột sạch quần áo rồi bạt tai giữa đường giữa chợ. Không chỉ có hai ông bà, anh trai và chị dâu Tạng Tuyết Khiết cũng sắp tức chết rồi, đặc biệt là anh trai cô ta, vốn là một cán bộ xã rất có tiền đồ, bây giờ vì chuyện của em gái mà cũng không ngẩng được đầu lên được.
“Lúc đầu bố đã không cho con sinh con mà mày nhất quyết đòi sinh, còn nói cái gì mà lớn tuổi rồi, không sinh thì đến già không có ai chăm sóc. Bố mẹ thấy con đáng thương nên cũng đồng ý để con sinh. Những tin đồn bên ngoài con có thể làm như không nghe thấy, nhưng thể diện của mấy đời nhà ta đều bị con làm mất hết rồi. Hôm qua bác con gặp bố cũng nói bố chiều con quá, nói nếu chị con cũng làm thế thì bác ấy sẽ đánh gãy chân luôn…”
“Từ khi Lượng Lượng sinh ra bố mẹ đã không trông nom ngày nào, họ hàng có ai cưới xin hay chúc thọ con cũng không hề lộ mặt, con cũng không xin bố mẹ một xu nào, bố mẹ…”.
“Em nói vậy là vô lương tâm! Lúc đầu bố phải cậy nhờ bao nhiêu người, tốn bao nhiêu tiền để xin cho em vào cơ quan làm việc? Thế mà em lại bỏ việc vì cái thằng đó, ra ngoài mấy năm rồi quay về, bố có nói gì em không? Công việc bây giờ của em cũng là bố nhờ người ta tìm cho, thế mà em lại suốt ngày bôi tro trát trấu vào thanh danh của cái nhà này, em bảo cháu trai cháu gái em sau này tìm việc rồi cưới xin thế nào?” Người nói lời này là chị dâu của Tạng Tuyết Khiết. Bà ta làm y tá ở bệnh viện, cũng đã bị không ít người xỉa xói vì chuyện của cô em chồng.
“Chị bảo bọn nó cứ nói là cô bọn nó chết rồi”. Tạng Tuyết Khiết nói lạnh lùng. Bây giờ cô ta không hận ai ngoài Chương Thành và Quý Hồng. Cô ta gọi điện cho Chương Thành vô số lần, gửi vô số tin nhắn, để lại vô số lời nhắn trên QQ cho ông ta, kết quả đều như đá chìm xuống biển. Đàn ông… quả nhiên là không thể tin được! Lúc tán tỉnh thì thề non hẹn biển, lúc không cần nữa thì vứt bỏ như giày rách… Còn Quý Hồng, vốn cô ta cho rằng Quý Hồng là một người sĩ diện, không ngờ bây giờ lại tranh con trai với cô ta…
“Con ăn nói cái kiểu gì thế?” Mẹ của Tạng Tuyết Khiết quát to: “Mẹ nói cho con biết, bây giờ người ta tìm tới cửa rồi, con định làm thế nào?”
“Mụ vợ già đó…”
“Mày gọi ai là mụ vợ già? Cháu gái mày còn đang học bài ở tầng trên”. Anh trai của Tạng Tuyết Khiết vẫn ngồi hút thuốc bên cạnh không nói gì, đến lúc em gái nói như vậy lại đột nhiên giận dữ: “Mày là cái loại bại hoại đạo đức…”
“Tôi bại hoại đạo đức còn anh thì tốt lắm hả? Anh tưởng tôi không biết những chuyện xấu xa anh làm chắc? Có cần tôi nói với bố mẹ và chị dâu ở đây luôn không?”
Chị dâu của Tạng Tuyết Khiết vốn đến để dạy dỗ em chồng, không ngờ em chồng lại đẩy mũi dùi về phía hai vợ chồng bà ta: “Anh trai mày làm sao? Anh trai mày mặc dù có làm gì bên ngoài thì trong lòng từ trước đến nay vẫn chỉ có cái nhà này. Đàn ông bây giờ có mấy người không chơi bời? Đàn bà bên ngoài không mất tiền, có những người còn trả tiền, thích chơi thì chơi thôi, dù sao cũng là đàn ông, không thiệt hại gì”.
Nghe chị dâu nói như vậy, mặt Tạng Tuyết Khiết lập tức nóng rát như đốt lửa: “Chị… chị…”
Nhìn thấy tình hình không ổn, bà Tạng lập tức đứng lên giảng hòa: Thôi, đừng nói những chuyện vô dụng này nữa. Khiết Khiết, chuyện này con định làm thế nào?”
“Kiện tụng thì bọn chúng ở xa khó có thể bắt nạt được mình là người bản địa, con không tin…”
Anh trai của Tạng Tuyết Khiết đứng lên: “Mày đừng hòng tao nhờ vả người khác vì những chuyện như thế này, tao không mặt mũi nào làm thế”. Dứt lời ông ta ném điếu thuốc, xoay người đi luôn.
“Tôi không cần anh nhờ vả ai! Con trai là của tôi, tôi không cho thì ai cũng không cướp đi được!” Tạng Tuyết Khiết lớn tiếng gào lên.
“Khiết Khiết, con suy nghĩ cho cẩn thận. Con chưa lấy chồng, nuôi con thì sau này làm sao lấy được chồng? Người ta đã chịu nhận nuôi Lượng Lượng thì con để cho người ta nuôi…” Cuối cùng bà Tạng cũng nói ra những suy nghĩ trong lòng.
“Không cho! Con chỉ có một đứa con trai! Con không cho!” Tạng Tuyết Khiết ôm con trai: “Người phụ nữ đó chỉ vì tiền, ông bà nội nó đã sửa di chúc rồi, muốn để lại tất cả mọi tài sản cho nó! Con sẽ đấu đến cùng với bọn chúng! Con đã lên mạng tìm tài liệu rồi, với tuổi của Lượng Lượng bây giờ, rất ít khi tòa phán cho bố nuôi”.
“Ông bà nội nó có tài sản à?”
“Đương nhiên là có. Bà nội nó đã nói thật với con, ông bà vẫn được con trai nuôi dưỡng, tiền lương hưu tổng cộng sáu, bảy ngàn vẫn để dành, còn có hai căn hộ… Bao giờ hai ông bà chết, con sẽ mang Lượng Lượng đến thành phố A…”
“Con tham tiền của người ta, thảo nào người ta lại tìm tới cửa”. Ông Tạng lạnh lùng nói: “Nhà chúng ta không thiếu những đồng tiền đó. Con nói với người ta là con không cần di sản nữa, bảo người ta rút đơn kiện đi”.
Ý kiến của ông t