Polly po-cket
Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Giáp Đồng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326405

Bình chọn: 9.00/10/640 lượt.

trong cuộc hỏa hoạn đó, năm năm này cô ây vẫn tự tê liệt chính mình để trải qua.

Phục Linh huýt sáo một hơi: “Đi thôi.”

Trên xe thể thao Lamborghini số lượng giới hạn của mình, di chuyển thành một đường cong xinh đẹp ở trong đêm quá ồn ào.

Sau nửa giờ, xe dừng lại ở hội sở giải trí nổi tiếng nhất Italy, nhìn thấy chiếc xe nổi tiếng dừng lại, em trai nhỏ ở bãi đậu xe lập tức tiến lên chào hỏi, trong nháy mắt nhìn thấy cửa xe mở ra kia, dường như nước miếng đều đã chảy ở trên mặt đất, xem ra rất choáng váng.

“Xoa nước miếng của cậu đi.” Phục Linh buồn cười nói, sau đó sống lưng thẳng tắp, cổ ưu nhã đứng thẳng thành một độ cong duyên dáng, sau đó uốn cong, nhếch môi cười, quyến rũ chúng sinh.

“Tiểu thư, xin hỏi cô có đặt phòng trước không?”

Phục Linh mở khóe miệng điên đảo chúng sinh cười một tiếng: “Tôi muốn ngồi ở đại sảnh một chút, làm phiền anh dẫn tôi đi.”

Nhân viên phục vụ nhất thời bị mê hoặc không tìm được phương hướng, lập tức gật đầu một cái liền dẫn Phục Linh đi tới đại sảnh.

Nhìn xung quanh nơi này một cái, Phục Linh không khỏi chép miệng.

Không hổ là chỗ ăn chơi nổi tiếng nhất Italy, khắp nơi đều lắp đặt thiết bị giống như hoàng cung, thủy tinh giẫm ở dưới mặt đất này là từng viên được khai thác ở Nam Phi, mà từng cái đèn trang trí trên trần nhà đều là kim loại hiếm và kim cương ghép lại mà thành, nhìn cả phòng này, Phục Linh không khỏi phỏng đoán, rốt cuộc người sau lưng này *** có nhiều tiền mới có thể làm ra nơi biến thái như vậy.

Đến rồi!

Nhân viên phục vụ kéo cửa đại sảnh ra, sau đó khom lưng mỉm cười: “Tiểu thư xinh đẹp, chúc cô chơi vui vẻ.”

Phục Linh cười duyên một tiếng, sờ soạng da mặt anh ta một cái, sau đó móc ra mấy tờ tiền giấy từ trong ví đặt ở túi trước ngực của anh ta: “Anh đẹp trai, làn da của anh tốt thật.”

Chờ thời điểm hồn nhân viên phục vụ tỉnh lại từ cú chạm dịu dàng mềm mại như không xương, đã không thấy bóng dáng của Phục Linh, sau đó mới tránh ra.

Phục Linh gọi một ly Kaz Blues rồi đường hoàng ngồi xuống ở trên quầy bar như vậy, nhìn mọi người phía dưới.

Lúc chợt, âm nhạc càng lớn thêm, Phục Linh cũng bắt đầu chuyển động theo, mà không biết từ lúc nào, DJ trên sân khấu đã đổi thành Hoa Chân, người phụ nữ kia thật sự không phải là người, cái gì cũng biết, nắm bắt cái gì tới cái gì, xem ra có lúc làm cho người ta cực kỳ khó chịu.

Hoa Chân cho Phục Linh một ánh mắt, Phục Linh hiểu rõ gật đầu, tiếp tục đong đưa thân thể.

Cửa chính đột nhiên bị một đám người áo đen mở ra, người đàn ông mặc áo khoác màu đen, trên đỉnh đầu đội mũ hiệp sĩ, thoạt nhìn dáng vẻ vô cùng thân sĩ, nhưng điều kiện tiên quyết là bạn phải bỏ qua khí thế mãnh liệt và ánh mắt âm trầm của người đàn ông này.

“Quá ồn rồi!” Người đàn ông kia đột nhiên nhẹ nhàng nói ra.

“Bùm ——” Một tiếng súng đột nhiên vang lên ở trên cao, tất cả mọi người dừng động tác lại, tiếng nhạc cũng dừng lại, nhưng lại có một người vẫn điều khiển âm nhạc ở chỗ cũ, đó là Hoa Chân.

Mà còn có một người đang nhảy say sưa, đó là Phục Linh.

Ở đây cũng có người có thân phận địa vị, nhưng lại thay đổi sắc mặt trong nháy mắt này, giống như là nhìn thấy ma quỷ.

Người đàn ông nhìn lại có thể có người nhìn không nhìn anh, tức giận nhất thời mọc lan tràn, cầm lấy súng từ trong tay thủ hạ liền trực tiếp hướng về phía Hoa Chân đang điều khiển âm nhạc, mà trong nháy mắt đó, Hoa Chân quay đầu, mị hoặc cười một tiếng, giống như là mẫu đơn nở rộ, ở một mảnh xinh đẹp trung độc lĩnh phong tao.

Người đàn ông chấn động, đột nhiên cười nhan hiểm, báu vật, nhưng không nỡ giết.

Mà đầu súng của anh lại chuyển hướng tới Phục Linh, chỉ thấy được khuôn mặt cô giống như mị hoặc vô biên, dáng người quyến rũ, còn có điệu nhảy giống như ma nhập này.

Người đàn ông cười cười, sau đó bỏ súng xuống.

Anh cảm thấy hôm nay tới nơi này, cũng coi như không lãng phí thời gian, bằng không làm sao có thể gặp được hai báu vật này.

Không khí lạnh lẽo hình như từ bốn phía truyền đến, người đàn ông xoay người rời đi, chỉ để lại một lời nói nhàn nhạt: “Đưa các cô ấy đến trước mặt tôi.”

“Vâng!”

Cửa chính lại bị người ta cung kính kéo ra, người đàn ông rời đi trong nháy mắt.

Sàn nhảy khôi phục lại tiếng ồn ào trong nháy mắt, chờ khi người áo đen đi qua, đã không thấy bóng dáng của Hoa Chân.

Còn đối với bọn họ mà nói, nếu như không tìm được hai người người phụ nữ kia thì thật sự không biết hậu quả như thế nào.

Nhưng mà, cũng may, Mạnh Phục Linh vẫn còn ở đó.

Cô vẫn đong đưa thân thể xinh đẹp ở chỗ cũ, giống như là không có dùng hết hơi sức.

Có hai tay của người đặt ngay ở trên vai của cô, Phục Linh khó chịu nhíu mày, sau đó dùng tư thế rất khinh thường đánh rớt bàn tay đặt ở trên bả vai cô, sau đó dừng khiêu vũ lại, xoay người nhìn nhóm người khách không mời mà đến trước mắt này.

“Anh đẹp trai, tìm tôi có việc gì sao? Hả?”

Chương 130: Ai Nói Tôi Xấu Xí

Tay mềm mại giống như không xương, làm cho gương mặt lạnh lùng của người đàn ông nhu hòa trong nháy mắt , sau đó cười nói: “Lão đại của chúng tôi tìm cô có một số việc.”

Đáy mắt Phục Linh từ từ hiện