
lần náo loạn này, bữa tiệc này coi như phá huỷ hoàn toàn.
“Anh thật sự muốn làm vậy sao?” Phục Linh che chở bụng mình, đột nhiên buông tay, trực tiếp đi tới hỏi lần nữa: “Anh nhất định phải tàn nhẫn như vậy sao?”
Kim Gia sửng sốt: “Chẳng lẽ đây không phải là phương pháp tốt nhất sao?”
“Tốt em gái anh!” Đột nhiên Phục Linh kêu lên: “Nếu sớm biết anh sẽ gieo nên tai hoạ như vậy, mặc kệ như thế nào, tôi nhất định phải tìm được cha anh, kêu ông ta trực tiếp bắn ngươi dính vào tường, tránh cho sua này gieo tai hoạc cho người khác.”
Kim Gia không hiểu, thật sự không hiểu ngôn ngữ cao thâm sâu sắc này, trực tiếp hỏi: “Có ý gì?”
“Anh nhìn đi.” Phục Linh thấy phương pháp của mình có hiệu lực, chỉ vào bụng mình: “Ở đây có đứa nhỏ, giống như lúc đầu mẹ anh có anh vậy, anh nói đi, nếu như lúc đó có người muốn giết anh như vậy, anh đồng ý sao?”
“Tôi nhất định giết hắn.”
Phục Linh vui mừng, đây đúng là kẻ ngu!
Sau đó cô nhẹ nhàng thông cổ họng nói tiếp: “Năm nay chồng tôi bốn mươi hai tuổi, tôi mười tám tuổi, chênh lệch khoảng hai mươi bốn tuổi, nhìn dáng vẻ của anh cũng hơn hai mươi tuổi, lỡ như tôi sinh ra con gái, nói không chừng khi nó lớn lên, hai người tới bên nhau, anh còn phải kêu tôi một tiếng mẹ vợ, anh nói đi, anh nhẫn tâm giết vợ của anh sao.”
Kim Gia suy nghĩ, cảm thấy lời nói của cô gái trước mặt thật là có lý, nhớ tới trước kia mẹ anh từng nói, trên đời này, ai cũng có thể khi dễ, nhưng không được khi dễ vợ mình.
“Như vậy, tôi nên làm gì bây giờ?”
Lòng Phục Linh, đã chết lặng.
Ngay lập tức liền cảm thấy mấy hôm trước mình xem TV, nhìn thấy một ngôi sao nào đó ở chung một chỗ với một ngôi sao nào đó, mà lúc nam chính học đại học, nữ chính vẫn còn học vườn trẻ, liền như vậy mà ra.
Phục Linh cảm thấy lệ nóng quanh tròng.
Lại cảm thấy ông trời sinh ra cái người kỳ lạ này chính là để cứu vớt mình.
Năm nào cũng có người ngu, nhưng người ngu như vậy, ngàn năm có một!
“Vậy anh nên xử lý đám ruồi bọ đáng ghét này——”
Kim Gia suy nghĩ lần nữa, cảm thấy lựa chon như vậy là chính xác nhất, vì vậy di chuyển người.
Sắc mặt La Hoa Long lập tức đen thui, không biết đây là truyền hình thực tế hay là đóng phim, thật giống như tất cả chuyện xui xẻo trên thế giới đều bị hắn gặp được.
Hắn run rẩy lui về phía sau, trong miệng mấp máy nói: “Kim Gia, anh quên phía trên——”
“Phía trên trần nhà thật là đẹp mắt.”
“Kim Gia, chúng ta đang bắt——”
“Bắt thằng mập mạp đó về nhà hầm cách thuỷ, chắc là ăn ngon lắm.”
Phục Linh cố ý không cho La Hoa Long nói hết lời.
Bây giờ, điều duy nhất cô có thể làm chính là lừa dối cái tên cường hào có tay chân nhưng không có đầu óc này, để hắn giúp mình chạy thoát.
Chương 127: Kim Gia Kỳ Lạ
“A——”
Tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, chỉ thấy Kim Gia nhẹ bắt cánh tay La Hoa Long, sau đó ngắt một cái, buông xuống.
Phục Linh ngơ ngẩn đứng trong tiếng ồn ào, nghe thấy âm thanh kia thật giống như tiếng xương cốt vỡ vụn, sau đó toàn thân cô nổi da gà, giống như toàn bộ đều phảng kháng đứng lên.
Kim Gia nhìn dáng vẻ La Hoa Long đau đớn thảm thiết, cảm thấy người này thật là khó coi, sau đó nhíu mày, bỏ đi.
Đột nhiên đôi chân không đề phòng bị người ta ôm lấy, cánh tay bị Kim Gia đánh gãy trở nên vô lực, hắn lấy cánh tay khác kéo ống quần Kim Gia, làm phía trên dính vào bụi bậm khả nghi.
Kim Gia nhướng mày, gương mặt trầm xuống, nhìn đôi tay kia, phảng phất giống như đang nhìn thứ mình ghen ghét nhất trên đời.
“Răng rắc——”
Âm thanh như vậy vang lên bên tai Phục Linh, sau đó cô khó khăn quay đầu lại, trong nháy mắt, con ngươi phóng đại, có cảm giác không tiếp thụ nổi cảnh tượng trước mặt.
Theo âm thanh thanh thuý kia là máu tanh chảy ra, ánh mắt Phục Linh nhìn thấy cánh tay ôm lấy ống quần Kim Gia của La Hoa Long, bị người ta vặn gãy, sau đó tháo xuống.
Một mảnh máu me.
Bây giờ Phục Linh mới biết, thì ra trong thân thể con người, bộ dáng bên trong cánh tay lại là máu thịt hỗn loạn như vậy, dữ tợn đáng sợ.
Máu tươi thật giống đoá hoa mẫu đơn nở rộ, từng mảnh từng mảnh vẩy vào sàn đá cẩm thạch, khúc xạ ra ánh sáng xinh đẹp rực rỡ khác thường, Phục Linh chỉ cảm thấy cả người mình lạnh như băng.
Từ nhỏ tới giờ, cô cũng được xem như là lớn lên trong cuộc sống của một công chúa, chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, trong lòng cô đang run rẩy, nhưng vẫn kiên trì, kiên trì để thân thể mình không run rẩy.
Đó là một loại ma quỷ.
Cô không thể kết luận người đàn ông này là đang giúp mình, bởi vì không lâu trước đây, người đàn ông này cũng giúp La gia, chẳng phải cục diện đã thay đổi thành tình huống này sao?
Những người ở nơi này cũng bị làm cho sợ, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn thấy mọi thứ.
Đó chính xác là một ác ma, một ác ma máu lạnh vặn gãy cánh tay người.
“Tôi ghét nhất người khác làm dơ quần áo của tôi——” Dứt lời, Kim Gia đạp lên thân thể La Hoa Long, mà chính là giẫm đạp hời hợt như vậy, Phục Linh lại nghe được tiếng xương cốt gảy lìa một lần nữa, vậy mà đáy lòng cô lại thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì Ôn Thần này cũng bỏ đi.
Bầu trời đê