The Soda Pop
Hoàng hậu lắm chiêu

Hoàng hậu lắm chiêu

Tác giả: Shellry

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323855

Bình chọn: 7.00/10/385 lượt.

n trả nên lỡ…. ăn “hơi” nhiều rồi. Giờ lại bảo ta trả, đùa ta sao?– Ta lấy đâu ra nhiều tiền thế chứ? – Hắn nhún vai, ra chiều lãng tử. Cái bản mặt ung dung đó khiến ta chỉ muốn rút dép ra mà đập cho kì vụn mới thôi – Và… mặt cô nương còn dính cơm kìa. – Hắn nín cười chỉ chỉ.Dính cơm? Ta đưa tay lên miệng…. Đúng là…. Ặc, không có. Ta liếc mắt qua cái tên đang nhịn cười đến mức gần như sắp nội thương. Mụ nội nhà hắn, dám trêu đùa ta. Nói cho ngươi biết, ngươi tưởng bổn tiểu thư ta dễ chọc hả? Hắn cố nhịn, nói:– Cô nương ăn xông rồi sao? Vậy tiền cơm….– Ây da, công tử à, một là anh trả tiền, không thì đừng trách ta. Hai là…. Vẫn là anh trả.– Cô định làm gì? – Hắn cười cười nhìn ta, vẻ mặt khó hiểu. Trên mắt rõ ràng chỉ thiếu nước viết lên:” Ông đây thách cô, xem cô làm được gì?” Ta nhếch môi cười, bắt đầu diễn thôi…. Aizz nha , đừng trách ta, tuyệt đối đừng trách ta, là tại hắn. Hắn có thể chọc tức ai, chứ không phải ta. Nếu là ta, coi như hắn bất hạnh. Muahaha. Vậy nên, hắn gặp cảnh tượng nào đó thì là do ra ngoài không xem ngày mà thôi. Ta gục mặt vào lòng bàn tay, bù lu khóc.– Hức, tại sao lại bỏ rơi ta? Ta có gì thua kém nữ nhân đó? – Ta nỉ non như thiếu phụ bị chồng ruồng bỏ – Là chàng, là chàng phụ tình ta đi theo ả đó hay là tại ta không xứng với chàng?…. Hức… Tại sao? Ta đối xử tốt với chàng như thế…. Trao cả thân này cho chàng, nào có toan tính gì….. Hức…. cớ sao chàng nỡ lòng làm thế? Ta ngẩng mặt lên, đôi mắt đẹp đẽ đã trào ra hai dòng lệ nóng hổi trong suốt từ lúc nào. Vũ khí lợi hại nhất của nữ nhân là gì? Là nước mắt, nhất là nước mắt mỹ nhân. Mà cái thân xác mới này, cũng quá đẹp đi. Vậy nên, có vũ khí bí mật phải tận dụng triệt để. Hắn hóa đá. Hoàn toàn hóa đá, mồm há hốc đến mức có thể nhét nguyên quả trứng ngỗng vào. Đôi mắt mở to như không tin chuyện gì đang diễn ra. Ấy, ta đã nói là đừng trách ta rồi mà. Điệp Điệp à, ta chỉ không muốn thành phá gia chi tử thôi… Xung quanh bắt đầu rộ lên những lời bàn tán…– Cô nương kia xinh đẹp quá.– Ừ, người tốt vốn chịu khổ mà.– Ôi, tội nghiệp quá.– Tên kia liệu còn có lương tâm không vậy?– Đúng vậy, thật ngu ngốc mà.– Cô nương về bên ta, ta nhất định không để cô chịu ủy khuất.– Nhìn mặt tên kia kìa. Thật không đáng tin mà.– ….….. Khuôn mặt trong lòng bàn tay khẽ cười nhưng bên ngoài vẫn vờ khóc lóc. Nước mắt vẫn tuôn ra không kìm lại được như nước lũ vỡ bờ. Để tăng phần chân thực, thỉnh thoảng ta còn nấc lên vài tiếng khe khẽ, lại thỉnh thoảng nỉ non vài tiếng vô cùng bi thương. Tiểu Hương bên cạnh ta cũng hoảng cả lên. Nha đầu đó luống cuống đến run cả tay, mắt như cũng chực trào nước đến nơi. Thế nhưng, có ai biết đâu, trong lòng ta đang vang vọng câu nói: Oahaha. Mấy người thấy chưa? Hollywood mà không mời ta về diễn là một tổn thất lớn, cực kì lớn.…. Được một lúc, ta đứng bật lên, mắt nhòa lệ. Ta phất tay áo làm một động tác đầy tính biểu cảm mang trong đó ủy khuất nhưng vẫn đầy duyên dáng thục nữ:– Thôi được rồi, ta biết là ta không xứng với chàng…. Mong chàng và người hạnh phúc Nói xong, ta vụt chạy đi, bỏ theo ngàn vạn tiếng xì xào sau lưng. Tiểu Hương cũng chạy theo:– Tiểu thư, tiểu thư, người sao vậy? Chạy được một lúc, đến chỗ vắng người, ta quay lại, nhe răng cười, giơ tay chữ V. Hê hê, kế hoạch bùng tiền toàn thắng.– Ta không sao cả, về phủ thôi.….. Về phần ai đó, sau khi hóa đá vì màn kịch của nàng thì dần bình tĩnh. Âu Dương Thần nói với người bên cạnh, trên môi nở nụ cười đầy hứng thú:– Kha Dương, điều tra về nữ nhân đó cho ta.Chương 3: Hoàng đế là loài động vật nguy hiểm Hoàng cung Ngọc Quốc….. Trên ghế ngự, một thân long bào ngồi vắt chéo chân. Âu Dương Thần tay chống cằm nhìn đống tấu chương trước mặt. Chán nản, hắn nhớ tới cảnh đụng độ sáng sớm với nữ nhân đó. Đôi mắt to nghịch ngợm. Khi nàng ăn nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc trộm hắn… Khuôn mặt gian tà dễ thương khi trêu đùa hắn… Nụ cười trong lòng bàn tay khi vờ khóc đáng yêu đến lạ kỳ… ( Tgiả: Ca ca biến thái, biến thái quá ==”)– Qủa là một nữ nhân thú vị Hắn bật cười.……. Cửa ngự thư phòng bật mở, một thái giám bước vào.– Bẩm hoàng thượng..– Có chuyện gì? – Thu lại nụ cười, Âu Dương Thần hỏi. Nếu để đám thái giám bắt gặp mình trong thư phòng cười cười một mình như thằng dở hơi thì thật mất mặt.– Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu cho truyền người đến Ngọc Long Cung.– Ta biết rồi Âu Dương Thần nhíu mày. Có chuyện gì mà cả Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu cùng cho truyền vậy? …… Ngọc Long Cung….– Hoàng thượng, ta nghĩ con nên lập Hậu. Một thân ảnh áo choàng tím chừng 40 tuổi lên tiếng. Đôi mắt sắc xảo cùng khuôn mặt trang điểm nhẹ. Ở người đó toát lên một khí chất vô cùng trang nhã, một loại khí chất được rèn dũa qua năm tháng. Uy nghiêm mà lãnh đạm, đoan trang mà cao quý.– Thái Hậu, thần nhi còn nhỏ – Âu Dương Thần trả lời– Người cũng đã 20, lập Hậu giúp người củng cố thế lực trong triều đình. Hơn nữa, cũng đến lúc người cho ta có cháu bồng bế đi. – Một giọng nói trầm ổn vang lên nhưng không giấu nổi sự thúc giục.– Hoàng Thái Hậu a, thần nhĩ nghĩ nếu người muốn có cháu