
Chỉ là… dụ dỗ một chút thôi mà. Xuy xuy, đừng có quan trọng hóa vấn đề như thế.
Một chút sau, Vũ Mạn Nam đẩy cửa bước vào.
– Tỉ Tỉ, ta mang cho tỉ cái này nè
Vũ Mạn Nam tươi cười, hoàn toàn không biết mình sắp bị kéo vào một âm mưu lừa đảo ='> . Cậu nhóc chìa ra một miếng ngọc bội màu lam trong suốt. Nhìn qua cũng biết chắc đồ quý.
– Đẹp quá, cảm ơn đệ nha
– Không có gì. Tỉ thích không?
– Ta rất thích. Nhưng mà…… Tiểu Nam………
– Sao thế?
– Ta muốn ra ngoài chơi – Ta chưng ra bộ mặt cún con, dễ thương vô đối. Đôi mắt giương lên long lanh khiến người ta muốn cưng nựng
– Không được đâu, tỉ là đại tiểu thư, sao ra ngoài được. – Vũ Mạn Nam khó xử. Đại tỷ của hắn là thiên kim cành vàng lá ngọc. Thậm chí còn chưa thành thân. Sao có thể ra ngoài một cách tùy tiện được.
– Đi mà, cho ta đi đi. Nhất định không xảy ra chuyện gì đâu. Nha~~~~~~~~~ – Ta cố nằn nỉ mè nheo. A, nếu còn ở trong phòng nữa thì ta sẽ mốc lên mất.
– Aizz…. Tỉ có thể đi, nhưng phải cẩn thận, không được gây chuyện.
Cuối cùng Vũ Mạn Nam đành giơ cờ trắng đầu hàng vị đại ỷ của mình. Nhăn mặt đồng ý. Nhìn mặt cậu lúc này làm người ta có cảm tưởng như cậu vừa nuốt một con cóc sống vậy.
– Thật hả? cảm ơn đệ nha – Ta nhảy cẫng lên ôm lấy Mạn Nam
– Được rồi, giờ thì bỏ ta ra được chưa? – Mạn Nam đỏ mặt, hai má rần lên thành hai mảng đỏ ửng nhìn như quả cà chua.
Ách, nam nhân cổ đại thật ngây thơ nha, mới ôm có chút xíu thôi mà….
( Ngây thơ? Để xem ck tương lai của tỉ thế nào!)
Cuối cùng cũng được ra ngoài. Ta kéo Tiểu Hương đi hết gian hàng này đến gian hàng khác. Nga, xem ra chợ cổ đại cũng k khác chợ hiện đại là mấy. Mấy bà bán cá réo gọi nhau í ới. Các chủ hàng buôn thì mời khách dẻo miệng phải gọi là. Cả chợ rực rỡ không khí nhộn nhịp ồn ào.
– Tiểu Hương, lại chỗ kia đi
Ta quay lại cười, túm tay Tiểu Hương kéo đi. Đang te te tởn tởn thì ta đụng trúng một bức tường thịt trước mặt.
Oạch….. ta oai hùng đáp bàn tọa xuống mặt đường. Đau a . Tiểu Hương vội chạy lại đỡ ta dậy
– Tiểu Thư, người không sao chứ?
– Nha, tên nào bất lịcj sự đi mà không nhìn vậy hả? – Ta bực tức quát. Cmn, sao ta xui xẻo vậy chứ? Tiểu tử, hôm nay ta không xử ngươi không được mà.
– Là cô đi đứng không cần thận còn nói ai.
Một giọng nam bực bội vang lên. Ta nhìn. Mái tóc vàng óng, đôi mắt hổ phách sáng tinh anh. Sống mũi cao thẳng. Đôi môi mỏng quyến rũ. Hàng lông mày khẽ nhíu lại cũng rất nam tính ( tỉ biến thái _ ___ ) . Qủa là….. một vẻ đẹp vô cùng yêu nghiệt. Tên này mà ở hiện đại chắc được săn đón dữ lắm. A, nhưng giờ không phải lúc ngắm zai. Ta xua đi đàn chim hóa sắc đang bay vòng vòng trên đầu, lấy lại bình tĩnh.
– Anh không có mắt à? Đi đụng trúng người khác còn không xin lỗi nữa. Có biết lịch sự là gì không hả?
Ta bức xúc tuôn 1 tràng.
– Tiểu thư, người là tiểu thư đài các nha – Tiểu Hương khẽ nhắc
Xí, tiểu thư cái con khỉ gì chứ? Bây giờ cái đó không quan trọng. Không quan trọng.
– Con mắt nào của cô nương nhìn ra ta không có mắt vậy ? – Tên nam nhân trước mặt nhíu mày.
Ách, bật lại được sao? Mà nhà ngươi không biết nhường con gái hả? Đồ đáng chết. -_-
– Công tử, người………. hộc………. có chuyện gì vậy?
Một tên có vẻ là người của tên kia chạy lại thở không ra hơi hỏi, trên mặt hắn còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.
Lôi cả người đến? Nhà ngươi có phải là nam nhân không hả? -_- Ầy, thôi được rồi, ta không muốn bị cấm cung nữa đâu, không gây chuyện nữa…. Ta xua tay:
– Không có gì đâu. Thôi, ta có việc đi trước đây.
Nói rồi ta kéo tay Tiểu Hương đi. Nhưng đáng tiếc đi bị 1 bàn tay của ai đó kéo lại:
– Cô nương, lúc nãy cô muốn ta xin lỗi cô mà
– Không cần nữa. Nữ nhân không cầu nệ tiểu tiết – Ta cười khan. Thiếu gia à, cho tôi đi đi. Tôi hứa sẽ không gây chuyện với ngài nữa đâu. Thực sự tôi hối hận lắm rồi. Làm ơn đi mà….
– Sao lại không cần được chứ. Vậy thì có lỗi lắm – Hắn bóp cằm ra vẻ suy nghĩ rồi lôi tuột ta vào quán ăn ven đường……….
…………….. CHƯƠNG 3: HOÀNG ĐẾ LÀ LOÀI ĐỘNG VẬT NGUY HIỂM Trên bàn ăn bày đẩy đủ các loại đồ ăn nhưng….. ta thật không tiêu hóa nổi khi có người nhìn chằm chằm như này và nhất là đó lại là một mĩ nam. Bạn thân yêu, đừng trách ta quá nhát gan, là tại đây là mĩ nam thôi. Bạn thân yêu, bạn tưởng tượng ra bạn như một con gà bị vỗ béo rồi bị trai đẹp đem ra soi để chọn như chọn hai miếng lòng lợn thì bạn có thoải mái nổi không cơ chứ? Ta khóc không ra nước mắt. Má ơi, có khi nào con cũng trở thành con gà tội nghiệp kia không vậy? Aizz…. Cơ mà trước mặt ta đang tồn tại một mĩ nam nha. Giống như từ trên trời rơi xuống một cốc kem vậy. Không ăn, thực phĩ a. Vì vậy, mĩ nam này không đem ra tận dụng thì thật lãng phí tài nguyên thiên nhiên quá đi, Ta cười thầm, đặt đũa xuống và….– Công tử tên gì thế? – Ta nở nụ cười đảm bảo sát trai. Đúng như dự đoán, hắn đơ ra 5 giây.– À, ta tên Âu Dương Thần– Ồ, vậy tại sao cứ nhìn ta ăn mãi vậy? Công tử đói sao?– Không, là…… ta đang nghĩ xem cô làm sao trả tiền hết chỗ đồ ăn đó.– Ách, không phải là công tử trả tiền sao? – Ta tròn mắt…. Tên mắc dịch này, ta nghĩ là hắ