Hoàng hậu lắm chiêu

Hoàng hậu lắm chiêu

Tác giả: Shellry

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323835

Bình chọn: 7.00/10/383 lượt.

CHƯƠNG 1 + CHƯƠNG 2

Văn án:

__ Nàng, một mĩ nữ 17 tuổi xuyên không từ thời hiện đại đến đây, mà đây là đâu??? Tính cách ham vui, lại thất thường như thế . Xuyên không? Chuyện nhỏ. Trở thành hoàng hậu mới là chuyện lớn. Hu hu, không những thế lại rơi vào tay một tên hoàng đế siêu biến thái. Thiên a, con phải làm sao? Thế nhưng nhất định không được khuất phục. Muốn xử lí một tên mặt dày là phải mặt dày hơn hắn. Cơ mà có thể phản công không?

__ Hắn đường đường là hoàng đế Ngọc Quốc. Cư nhiên lại bị nữ nhân kia trêu ghẹo. Thể thống cống rãnh nào còn tồn tại dây? Được lắm, Điệp nhi, nàng đã muốn chơi như thế, bổn vương đây sẽ bỏ thời gian công sức chơi với nàng đến cùng. Sau đó thì ngoan ngoãn bán nốt cái mạng nàng cho ta đi.

A/N: Tớ đối với việc chia sẻ truyện trên các trang khác thì vô cùng thoải mái. Nhưng mà bạn nào có ý định mang truyện này sang các trang khác thì xinh hãy ib cho tớ một tiếng để tớ còn biết. Cảm ơn rất nhiều [cúi đầu'>

Chương 1: Xuyên không

Nắng, nắng, đã nắng lại còn nóng a. Lão thiên gia kia, ông rốt cuộc là rảnh rỗi nên bày trò như thế này hả? Ta uể oải cảm thán. Đứng chờ xe buýt trong cái thời tiết này, đúng là giết người mà. Ta muốn ăn kem. Bước vào cửa hàng, ta mua một cây kem vani và bắt đầu xử lí. Vị ngọt của que kem chạm vào đầu lưỡi. Mát lạnh như đang kích thích xúc giác nơi đầu lưỡi. Sự ngọt ngào trào dâng trong miệng. Kem a kem ta yêu ngươi.

Đột nhiên, trước mặt ta xuất hiện một cái lỗ đen kì dị. Quái lạ, có mây đen mọc dưới đất sao? Ta tò mò đi tới, đưa tay chạm vào. Nha, có khi nào bị giật không nhỉ? Nhưng mà….ta…. bị hút vào rồi….

………..Một chiếc là vàng bay qua, tiễn đưa một số phận…..



.

.

.

Tỉnh lại, ta thấy ta đang nằm trên một chiếc giường lớn. Xung quanh trang hoàng khá đẹp nhưng mang phong cách cổ xưa. Rèm giường bàng lụa, đẹp nha. Nhìn quanh, ta cố nhớ lại mọi chuyện vừa diễn ra. Đầu óc quay cuồng. Nhắm mắt, mở mắt. Rồi lại nhắm mắt. Mở mắt. Vẫn cái cảnh đó không dịch chuyển một li.

Cái cảnh tượng này…..

Chẳng lẽ đang quay phim sao?

A ha, chắc thấy ta đẹp quá nên lôi về làm diễn viên đây mà. Ta quả là siêu sao mà.

Cạch…

Cửa mở ra. Một cô bé chừng 15, 16 tuổi đẩy cửa bước vào. Cô bé đó mặc bộ đồ nha hoàn thời xưa, tóc búi hai bên, ở phía sau tóc thả xõa.

– Tiểu thư, người tỉnh rồi – Vẻ mừng rỡ hiện lên trên nét mặt non nớt.

– Khoan, cho ta gặp đạo diễn – Ta ra hiệu ngừng nói, mặt nghiêm túc hết mức có thể.

Cô bé ngơ ngác nhìn ta, hoàn toàn chính là không hiểu gì.

– Ý tiểu thư.. đạo diễn là sao?

Không có đạo diễn? Thế là thế quái nào?

– Vậy đây là đâu? – Ta nheo mắt hỏi lại – Và em là ai?

– Tiểu thư, người làm sao vậy? – Cô bé kia lo lắng hỏi- Người không nhớ gì sao? Em là Tiểu Hương, nha hoàn của người mà…

What? Gì cơ? Nha hoàn? Ở cái thế kỉ 21 này lấy đâu ra nha hoàn vậy trời? Nha hoàn… đồ đạc cổ…

Ùng…. Lẽ nào đây là xuyên không trong truyền thuyết sao? Oh no no, ta còn bao nhiêu việc chưa làm. Bao nhiêu kem chưa ăn. Bao nhiêu mĩ nam chưa ngắm. Không được. Ta còn phải cống hiến hết mình cho sự nghiệp xây dựng đất nước nữa. Không thể xuyên không lãng xẹt thế được. Hu hu, thế kỉ 21 mà thiếu ta thì sẽ như thế nào đây? Nhỡ như Trái đất thế kỉ 21 bị zombie hay người ngoài hành tinh đánh chiếm mà không có ta chỉ huy thì làm sao? Làm sao bây giờ? Mẹ ơi, con muốn về….

– Này, xin lỗi, thực ra ta bị mất trí nhớ, em có thể nói cho ta biết ta là ai và mọi chuyện trước đây không?- Ta gãi đầu, bịa ra 1 lí do củ chuối nhất.

– Tiểu thư, người thực sự mất trí nhớ?

– Ừa. – Ta lúng túng. Mất mặt quá. Lại đi nói dối con nhà người ta thế này. Mẹ ta mà biết sẽ đánh nát mông ta mất thôi. Nha, ta là một đứa con gái ngoan ngoãn mà.

Tiểu Hương đột ngột lao vào người ta, gào khóc:

– Oaoaoaoaoaoaoa… Nhị tiểu thư và tam tiểu thư thật ác độc quá, hại tiểu thư ra như vậy…oaoaoaoaoao…

Nhị tiểu thư? Tam tiểu thư? Ai? = =

– Ngoan nào, ngoan nào. Nói ta nghe. Có chuyện gì thế?

Ta vỗ đầu Tiểu Hương dỗ dành như dỗ con nít. Aizz…. dù sao cũng phải biết rõ mọi chuyện đã…

Như lời kể, ta mang danh Vũ Mạn Điệp Điệp, là đại tiểu thư của tể tướng Ngọc Quốc. Thân thể từ nhỏ yếu ớt nên thường bị 2 muội muội là Vân Vân và Hoa My bắt nạt. Con bà nó chứ, dám bắt nạt tỉ tỉ mình thế đấy. Hai con muội muội đáng chết. Băm nó đi, chém nó đi. À, may mắn làm sao, lão Thiên còn thương ta, cho ta 1 tiểu đệ là Vũ Mạn Nam yêu chiều ta hết mực, thường bảo vệ ta khỏi 2 con quỷ cái đó. Một hai ngày trước, ta bị Vân Vân đẩy xuống hồ nước, tỉnh lại mất trí nhớ. Được rồi, ta biết là cái tình huống này… nó cũng quá là cẩu huyết đi. Đây là gato, là ghen ăn tức ở ấy ạ. Ầy ầy, cũng không thể ngờ được, ta còn tưởng nữ nhân cổ đại nhu mì yếu đuối, hiền dịu, thục nữ lắm cơ.

Nghe xongtoàn bộ câu chuyện, ta cảm thấy cảm thương thay cho chủ nhân thân xác này. Điệp Điệp à, sao cô có thể chịu ủy khuất như thế chứ? Haizz, cô có đi đâu cứ đi đi, ta khi đã mượn xác cô rồi thì nhất định sống tốt a… 1p mặc niệm….

.

.

.

.

Hết 1p….

– Tiểu Hương, đưa ta gương.

– Dạ

Tiểu Hương mang đến 1 chiếc gương đồn


Old school Swatch Watches