Polly po-cket
Hoa Hồng Xứ Khác – Nguyễn Nhật Ánh

Hoa Hồng Xứ Khác – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322731

Bình chọn: 10.00/10/273 lượt.

Gia Khanh:– Khoa cùng quê với bác đó cháu! Nếu không có ông ngoại của Khoa thì con Hồng của bác đâu có sống đến ngày nay!Cũng như tôi, Gia Khanh vô cùng ngạc nhiên trước sự tiết lộ bất ngờ đó. Chỉ sau khi nghe mẹ nhỏ Hồng thuật sơ qua “sự tích thương hàn”, Gia Khanh mới thôi sửng sốt. Nó nhìn tôi, chớp chớp mắt:– Ông ngoại của Khoa giỏi ghê hén?Tôi hứng chí, bộp chộp:– Ừ, ông Khoa chữa bệnh hay lắm! Chừng nào Gia Khanh bị…Suýt một chút nữa tôi đã nói “Gia Khanh bị thương hàn”. May thay tôi ngừng lại kịp. Nếu tôi lỡ miệng nói ra, hẳn Gia Khanh sẽ rủa tôi đến chết vì cái tội “trù ẻo”. Nhưng Gia Khanh vẫn không chịu buông tha tôi. Nó hỏi:– Gia Khanh bị sao?Túng thế, tôi đành phải bịa:– Ý Khoa muốn nói là chừng nào Gia Khanh bị… ho gà, Khoa sẽ nói ông Khoa chữa giùm cho!Gia Khanh cười khúc khích:– Khoa chỉ đùa! Lớn rồi, ai lại bị ho gà! Chỉ trẻ em mới mắc bệnh đó thôi!Biết mình hớ, tôi không dám chống chế. Mà chỉ nhe răng cười khì, ra vẻ ta đây thích đùa lắm.Mẹ nhỏ Hồng là một người đàn bà tốt bụng và vô cùng ý tứ. Thấy tôi và Gia Khanh bắt đầu cười nói “thân mật” với nhau, bà liền đứng dậy “cáo từ”:– Thôi, hai cháu ngồi nói chuyện nghen! Bác phải đi làm công chuyện đây!Bà đi làm công chuyện của bà thì tôi cũng “làm công chuyện” của tôi. Đợi bà đi khuất vào nhà trong, tôi rụt rè đưa bức tranh đang cuộn tròn trên bàn cho Gia Khanh và sau khi nuốt nước bọt hai, ba cái, tôi thu hết can đảm thỏ thẻ:– Khoa tặng Gia Khanh cái này nè!Gia Khanh có vẻ bất ngờ trước sự liều lĩnh của tôi. Nó nhìn tờ croquis cuộn tròn như nhìn một con quái vật và hỏi, giọng cảnh giác:– Cái gì vậy?– Thì Gia Khanh cứ mở ra coi đi!Tôi nói và lấy làm ngạc nhiên về thái độ hùng dũng đột xuất của mình. Thường ngày, tôi đâu có bạo gan như vậy. Bạn bè ai cũng bảo tôi là đứa chết nhát. Không hiểu sao bữa nay tôi bỗng nhiên oai phong lẫm liệt quá chừng. Có lẽ nhờ sự kiện “nhận bà con” của mẹ nhỏ Hồng. Điều đó giúp tôi tự tin hơn và trong thâm tâm, tôi có cảm giác tôi như một người thân trong gia đình.Khi con người ta trở nên tự tin, người ta đâm ra có “uy” dễ sợ. Tôi cũng vậy. Gia Khanh tuân lệnh tôi răm rắp. Tôi vừa mới “phán” một câu, nó liền cầm lên cuộn giấy và tò mò mở ra. Tôi hồi hộp theo dõi từng động tác của nó và trong khi trố mắt nhìn, tôi nghe rất rõ tiếng dậm chân thình thịch theo điệu chachacha của trái tim trong lồng ngực tôi.Nhưng như ông bà thường nói, họa phúc bất lường. Trong khi tôi đinh ninh Gia Khanh sẽ kêu lên thích thú và không ngớt trầm trồ khi nhìn thấy tặng phẩm tuyệt vời của tôi, và biết đâu vì quá xúc động, nó sẽ ôm chầm lấy tôi hôn lấy hôn để, thì lạ lùng làm sao, điều kỳ diệu đó chẳng có vẻ gì muốn xảy ra.Gia Khanh nhìn chăm chăm vào tấm croquis đang trải rộng trên tay, mặt mày tự nhiên xám ngoét, miệng không thèm khen tôi lấy nửa lời.Sự biến đổi kỳ lạ trên gương mặt của Gia Khanh khiến tôi chột dạ. Chẳng lẽ tặng phẩm của tôi khiến nó xúc động đến mức sắp xỉu thật sao? Tôi liền nghiêng đầu liếc vào bức tranh. Trong một thoáng, tôi bỗng nghe lạnh toát sống lưng và phải cố lắm tôi mới ngăn được một tiếng la thất thanh trồi lên ngang cổ họng. Đến lúc đó, tôi mới hiểu rằng nếu có ai đó ngất xỉu trong lúc này, thì người đó là tôi chứ không phải là Gia Khanh.Bởi vì không biết tự lúc nào, bức “chân dung tình yêu” của tôi đã bị đứa khốn kiếp nào đó vẽ thêm hai sợi ria mép rậm rì và một chòm râu dê nhọn hoắt. Tôi ra về lầm lũi.Tôi đi như chạy trốn.Khi nãy, trước vẻ mặt bàng hoàng của Gia Khanh, tôi đã không giải thích gì hết. Tôi không đủ sức lực để giải thích. Sự kiện tai ác kia đã khiến người tôi nhũn như con chi chi. Bấy giờ, tôi chỉ mong thoát thân được nhanh chóng. Nếu có phép thần thông, tôi sẽ không ngại ngần rùng mình biến thành con ruồi chui tọt qua ống khói. Nhưng tôi chẳng có tài phép gì, đành phải sượng sùng bước chân qua ngưỡng cửa.Gia Khanh không tiễn tôi về. Nó ngồi chết dí trên ghế, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh dị.Tôi đi thất tha thất thểu một hồi lâu mà vẫn chưa hoàn hồn. Léonard de Vinci từng vẽ bức tranh nổi tiếng về nàng Mona Lisa không có lông mày. Năm trăm năm sau, tôi lại vẽ nàng Mona Lisa râu ria rậm rạp. Ông ta được xưng tụng là một họa sĩ thiên tài. Còn tôi hẳn được xem như một thằng điên. Ít ra là với một người. Khổ nỗi, đó lại là người tôi yêu mến nhất.Bức “chân dung tình yêu” trên tay tôi càng lúc càng nặng chình chịch. Đã mấy lần tôi định vứt nó xuống ống cống dọc đường nhưng rồi tôi kềm lại được. Phải đem nó về làm bằng chứng tố cáo thủ phạm.Tôi không mất nhiều thì giờ để đoán ra tên đểu cáng đó. Chính thằng Hòa lé chứ không ai khác. Trong những ngày vừa qua, chỉ có nó là thập thà thập thò lượn quanh bàn viết của tôi. Lúc nào nó cũng la cà dò xét, đôi mắt lé láo liên như một tên mật thám.Tôi ngờ nghệch. Bá cũng ngờ nghệch nốt. Chúng tôi cứ tưởng Hòa chưa đánh hơi được điều gì. Nó lượn lờ chắc chỉ do tò mò. Nào ngờ nó biết tỏng tòng tong âm mưu của hai đứa tôi. Và chọn lúc bất ngờ nhất – khi tôi cuộn bức tranh lại chuẩn bị đem đi – nó liền hạ độc thủ. Hèn gì hồi chiều, lúc tôi và Bá nháy nhau đi ra, gặ