
g tôi:– Mày đừng có tìm cách chạy tội mất công! Chính nhỏ Hồng vừa ở đây về. Nó đã nói hết mọi chuyện.Tôi trợn mắt:– Nhỏ Hồng vừa đến đây?– Chứ sao! Không tin, mày hỏi thằng Ngữ, thằng Nghị coi! Nó vừa mắng tao một trận tơi bời xối xả, bây giờ còn ê ẩm cả người!Tiết lộ của Hòa khiến tôi chết điếng. Tôi tưởng thằng Bá nó dùng kế “điệu hổ ly sơn” để dụ cọp đi đâu, ai ngờ nó lại dẫn cọp về nhà gây thêm bao điều rắc rối. Tôi liếc Bá:– Thật không mày?Bá không trả lời có hay không. Nó chỉ cà lăm:– ž… ờ…Tôi nổi dóa:– “ž, ờ” cái con khỉ! Mày nói sao mà nhỏ Hồng lại mò đến đây?Bá liếm môi:– Thì tao bảo là thằng Hòa mời nó đến nhà để xin lỗi về việc gọi nó là Chung Vô Diệm…Đang nói, Bá bỗng ngập ngừng. Tôi quắc mắt:– Vậy thôi?Bá gãi đầu:– … Và xin lỗi cả về việc lấy bút hiệu là K.K.K. nữa!Tôi ngửa mặt lên trần nhà:– Trời ơi, sao tự dưng mày bịa chuyện ra chi vậy? Mày điên rồi hả Bá?– Chứ tao biết nói gì bây giờ? – Bá thở dài – Chỉ có bịa ra lý do đó, nhỏ Hồng nó mới chịu rời khỏi nhà. Nếu không, còn khuya mày mới đột nhập vô nổi!Nghị nãy giờ ngồi im xem tôi và Hòa đấu võ miệng, chợt lên tiếng:– Tình yêu nào mà không trả giá! Được cái này thì mất cái khác, Khoa ơi!Tôi không buồn để ý đến giọng điệu châm chọc của Nghị mà quay sang Hòa, dịu giọng:– Tao với mày coi như huề! Vì mày, tao xấu hổ với Gia Khanh. Vì tao, mày mất mặt với nhỏ Hồng. Tỉ số như vậy là 1-1, không ai nợ ai!Tôi vừa nói dứt câu, Bá đột ngột kêu toáng:– Mày lầm rồi, Khoa ơi! Tỉ số là 1-0 chứ không phải là 1-1! Chỉ có mày là lãnh đủ, chứ thằng Hòa thì đã rửa sạch tiếng oan! Khi nãy, thằng Ngữ đã khai tuốt tuột với nhỏ Hồng rồi. Nó bảo mày mới chính là nhà thơ K.K.K!Tôi nghe như sét nổ ngang tai, đầu óc quay cuồng. Như vậy là thằng Ngữ cố tình hại tôi đến chết. Chính nó đã nhẫn tâm thêm một chữ K. vào bút hiệu K.K. của tôi, rồi bây giờ cũng chính nó khai “lý lịch” của tôi trước mặt nhỏ Hồng. Ai chứ nhỏ Hồng thì nó tin ngay. Đời nào nó quên chuyện tôi “khen” nước da của nó.Tôi quay sang Ngữ, mặt tím lại, mắt long sòng sọc. Nhưng Ngữ đã ngó lơ chỗ khác. Tôi thấy nó mím môi lại, chắc là nó nén cười.Chẳng biết làm sao, tôi đành gắt gỏng với Bá:– Mày có mặt ở đó, sao không lên tiếng thanh minh cho tao?– Thanh minh gì bây giờ?– Thì mày bảo cho nhỏ Hồng biết bút hiệu của tao chỉ có hai chữ K. mà thôi. Chính thằng Ngữ mới là thủ phạm của chữ K. thứ ba!Bá nhún vai:– Thôi đi mày ơi! Tao mà tố nó, nó nổi điên, nó tố lại chuyện tụi mình ăn cắp thơ người khác để tặng cho Gia Khanh, có nước mình chui xuống đất mình ở!Bá nói đúng. Nó là “giáo sư”, hèn gì nó chín chắn hơn tôi. Tốt nhất không nên đụng vào Ngữ. Chọc vào nó chẳng khác gì chọc vào tổ kiến lửa. Nó mà khùng lên, nó bò ra nó cắn sưng mày sưng mặt, chẳng biết đường nào mà đỡ. Nhất là lúc này nó đang rầu rĩ về chuyện con chim xứ lạ không chịu đáp lại tình yêu của nó, mặc dù tháng nào nó cũng đăng một bài thơ trên báo thay cho công văn nhắc nhở.Tính tới tính lui, tôi buồn bã nhận thấy chẳng có cách nào hay hơn là “ngậm bồ hòn làm ngọt”. Đã chấp nhận “yêu” là chấp nhận… thương đau và sẵn sàng chịu đựng phong ba bão táp. “Thù trong” có Ngữ, Nghị, Hòa, “giặc ngoài” có nhỏ Hồng chằn lửa, tôi không đứng vững, tụi nó sẽ nhảy xổ vào “xé xác” tôi làm trăm mảnh. Nghị đã nhận định ngay từ đầu “Sao chổi Halley xuất hiện! Huynh đệ tương tàn!”. Mà các huynh ơi, các huynh cứ đua nhau giở toàn đòn độc, chắc đời đệ tàn trước mất thôi! Tôi kết thúc những sự kiện ưu buồn ngày hôm đó bằng một lời than van ai oán. Ở chốn nào, Gia Khanh có nghe thấy tâm sự của tôi không? Trong những ngày ảm đạm đó, “giáo sư” Bá lúc nào cũng đi tò tò theo tôi. Tôi lang thang trong vườn, Bá cũng lang thang trong vườn. Tôi trèo lên cây mận, ngồi đu đưa trên nhánh cây cho đỡ buồn. Nó cũng trèo lên cây xoài ngồi dòm sang. Tôi ra ngoài bờ ao ngồi nhìn hoa sen, hoa súng. Nó cũng xách cần câu ra ngồi kế bên.Nhưng mặc cho Bá lẽo đẽo bên cạnh, tôi không buồn trò chuyện với nó. Nó biết tôi “yêu là chết ở trong lòng một mớ” nên nó cũng không dám hé môi.Mãi đến ngày thứ ba, Bá mới nhẹ nhàng khuyên tôi:– Thôi, đừng buồn nữa! Thua keo này ta bày keo khác, Khoa ơi!Tôi nhăn mặt:– Mày nói hoài cũng có mỗi một câu đó, tao chán lắm rồi!Bá đặt tay lên vai tôi:– Đừng chán! Chán là hỏng bét! Mày yên tâm, tao vừa nghĩ ra một kế mới cho mày đây!Tôi thở hắt ra:– Mưu với chẳng kế! Mưu của mày là mưu chuột nhắt!Bất chấp sự chế giễu của tôi, Bá vẫn thản nhiên trình bày kế hoạch:– Sau ba ngày đêm nghiền ngẫm suy tư, tao vừa khám phá ra một việc trọng đại. Tấn công em bằng con đường văn thơ nhạc họa là sai lầm. Những trò lãng mạn đó chỉ dành cho những đứa khác. Còn với một em ham học như em Gia Khanh mày phải tấn công bằng con đường học tập!Mặc dù chán “sư phụ” của mình đến tận cổ, tôi vẫn không nén được tò mò:– Mày nói vậy nghĩa là sao?Bá hăm hở giải thích:– Nghĩa là muốn em Gia Khanh tự nguyện móc trái tim ra trao cho mình, mình phải lân la giúp đỡ em trong học tập!Tôi trố mắt:– Giúp đỡ Gia Khanh học tập? Tháng nào cũng xếp hạng trên tao, nó không giúp đỡ tao thì thôi, làm sao ta