
a hiệu không nên. Hắn đành thôi.
Thật ra cả Khánh và Nam đều đang lo lắng cũng như hắn nhưng họ không thể ra mặt ngay được.
Khi bọn họ xông lên chỗ tụi nó. Như và Tuyết xông lên đánh họ tới tấp còn nó đứng vào góc khuất đọc thần chú để xuất hiện roi cho nó. Cũng như lần trước chiếc roi tẩm độc nhưng nó có màu đỏ chứ không phải xanh.
Được 5 phút Như và Tuyết đã xử được một nữa nhưng đã thương tích đầy người. Bọn chúng cầm đao, gậy đánh còn hai nhỏ thì tay không như vậy là qus đỉnh rồi. Bọn hắn thấy lạ tại sao nó không đánh mà để hai người kia đánh, dang định xông ra thì nó lên tiếng nói hai người bạn của mình:
– Hai người ra phía sau tôi đi.
– Nhưng cậu không đánh lại họ đâu.
– Nhanh.
Thấy thái độ lạnh lùng mà chắc chắn của nó, hai người ngậm ngùi ra sau, bọn hắn khựng lại muốn xem nó làm gì nên không ra.
– Xông lên một lượt đi.
-Cô em không biết sợ à được bọn anh sẽ cho em toại nguyện…
Một tên trong số tên còn lại lên tiếng chưa kịp nói hết câu đã bị roi nó giết chết. Thấy người của mình chết thê thảm nên bọn chúng xông lên.
Tích…tắc…tích…tắc…cả bọn đã nằm rạp chết một cách đau đớn hơn nhưng người ở vụ bắt cóc( ai không nhớ thì xem lại nha). Tất cả đếu ngạc nhiên về độ tàn nhẫn của nó. Thật không ngờ một thân hình mảnh dẻ chỉ trong vài phút đã giết sạch nhưng tên đô con.
– 3 cô định trốn bao giờ nữa ra đi nếu không sẽ giống bọn chúng thôi.
Nó lên tiếng kêu 3 ả ra độ lạnh làm cả 3 phải đông cứng vài giây.Rồi một nụ cười hiểm vang lên.
– Tuyết…..nguy hiểm….
Khánh chạy ra ôm lấy nhỏ và sau đó…
PẰNG…
Máu phun ra từ bụng của cậu . Từ từ ngã xuống cậu mấp máy:
– xin lỗi em Tuyết anh xin lỗi vì đã làm em đau biết….em thích anh…..nhưng anh lại trốn tránh nó….
– Không anh không sai,hix.. em sẽ cứu anh hix…anh phải nghe em nói câu đó chứ….hix.. đừng anh đừng ngủ,đừng nhắm mắt mà…hixhixx…
Nhỏ nói gì nữa cậu không biết cậu biết rằng cậu đang rất mệt muốn ngủ thôi. Cậu cảm nhận được những giọt nước mắt ấm ấy đang rơi xuống mặt cậu…..nhưng cậu không thể…
CHƯƠNG X (3)
– Em đưa nó đi đi còn lại để tụi anh lo. Nam nói và vỗ vai Như cô giờ đang rất sock nước mắt trực trào. Cô kêu xe rồi đưa cậu đến bệnh viện ngay.
– Thật bỉ ổi các cô phải chết. Nó nói từng từ làm cho người nghe phải rung sợ vì đã đụng nhằm người.
– Tại tụi mày mà anh Khánh phải trúng đạn là do tụi mày không phải do tao.
Ái Hy vừa nói vừa khóc,ả nghĩ là do bọn nó,ả phủ nhận tội lỗi của mình. Nó đi lại đỡ ả ta dậy và vung tay tát ả.
– Cô tỉnh lại đi. Chính cô ngu muội chím đắm vào thứ tình yêu ảo tưởng. Cô đúng là ngu ngốc.
Nó xoay lưng, Mỹ Kim thừa cơ hội rút con dao từ tay áo ra đâm nó. Ánh sáng từ chiếc dao chiếu vào mắt hắn làm hắn kêu thét lên
– Bảo Anh…….
– Hôm nay cô phải chết Bảo Anh à…….
CHƯƠNG XI
Chap này mình dành tặng cho MinhThoTrnUeana cảm ơn muội vì đã góp ý kiến cho truyện của tỉ…
Mỹ Kim cầm dao chạy tới đâm nó. Ả muốn hắn là của riêng ả thôi. Thật ích kỉ, nó tức giận xoay người nhưng con dao đã cứa vào tay nó một vệt dài. Nam chạy lại đá vào tay Mỹ Kim làm con dao rơi xuống dưới đất. Nó gục xuống nhanh chóng.
– hahaha mày chết rồi…. chết đi….con dao này có độc….tao không đâm được mày nhưng chỉ sướt qua cũng đủ làm mày chết từ từ trong đau đớn rồi…..hahaha….
Mỹ Kim sung sướng cười to,làm ai cũng phải khó chịu. Bỗng từ xa,xuất hiện một băng người áo đen tiến đến.
– Bắt 3 người họ lại.
“Đấy không phải người của bang Anger sao? Tại sao lại họ lại can thiệp vào chuyện này”. Hắn đang suy nghĩ thì Nam või vai hắn, ra hiệu đưa nó đi chữa trị. Bỏ qua mọi thắc mắc, hắn tức tốc chạy đi.
“-Các ngươi bây giờ hãy đem người đến bắt ba người con gái ở sau sân banh trường của ta. Rồi đem về bang chờ xử lý sau…
-……..”
Người áo đen chính là người của bang Anger đấy. Vì 3 ả đã làm người Tuyết yêu quý nhất bị thương thì họ phải trả giá gấp 10 lần.
Từ lúc đưa Khánh vào đây,cũng đã 3 tiếng trôi qua nhưng đèn cấp cứu vẫn chưa tắt.
– Bệnh nhân cần cung cấp máu cho bệnh nhân.
Vị bác sĩ lên tiếng trước nhỏ và Như. Như đã mất không ít máu cho vụ xô xác nên cô không thể hiến máu chỉ còn nhỏ không biết đuợc không. Như định lên tiếng thì Tuyết chặn lại:
– Tôi nhóm máu O hãy lấy máu của tôi đi.
– Vậy mời cô theo tôi làm xét nghiệm.
Khoảng hai tiếng sau,đèn cấp cứu tắt,đưa ra hai chiếc giường trắng tinh hai con người. Một đôi mắt nhắm nghiền, một đôi mắt hướng đến người kia,nhưng lòng đau đớn không biết rằng mọi chuyện sau này sẽ như thế nào nữa. Sau chuyện này cả hai có thể đến với nhau được hay không.
Còn nó sau khi gục xuống. Hắn nói Nam đến chỗ của Như xem tình hình của Khánh rồi báo cho hắn. Nam do dự vì hắn không chịu đưa nó đi cấp cứu, tình trạng của nó ngày càng nghiêm trọng. Nam thật sự lo lắng cho nó nhưng thấy sự kiên quyết của hắn nên đành thôi.Nó được đưa về căn nhà của hắn để chữa trị vết thương. Vì thân phận của nó, hắn không thể nghe theo lời Nam được. Hắn chạy với tốc độ kinh hoàng, hắn sợ chất độc sẽ làm nó đau, tuy không phải con người nhưng nó có cảm giác mà. Mỗi lần , nó khẽ nhăn mặt,tim hắn thắt lại