
nh mới góp chuyện:
– “Trợt vỏ chuối” là còn đỡ , chứ “đậu phải cành mềm” thì hỏng bét.
Nhỏ Dung hỏi mẹ:
– “Đậu phải cành mềm: là sao hở mẹ?
Mẹ cười:
– Con cò mà đi ăn đêm. Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao!
Anh Nguyên của con mà không chịu học thì khi đi thi cũng đậu – mà “đậu phải cành mềm”. Con hiểu chưa?
Nhỏ Dung bật cười khanh khách:
– Dạ, hiểu ạ!
Nguyên cảm thấy mắc cỡ:
– Mẹ nói vậy thôi, chứ sức mấy mà con “lộn cổ xuống ao” được. Con học cừ lắm chứ bộ!
Nhỏ Dung hỏi lại ngay:
– Anh nói anh học cừ lắm. Chứ em đố anh con cá chiên này là cá gì?
Là cá gì? Có trời mới biết. Đang nói chuyện học hành lại nhảy qua chuyện cá. Đúng là con nhỏ này xí xọn quá! Anh đáp bừa:
– Cá trê!
– Trật!
– Cá Thu!
Anh gắt:
– Vậy cá gì?
Đứa em gái của anh đáp thật gọn:
– Em không biết!
Mẹ anh nói:
– Ăn cá này đến mòn răng rồi mà con cũng không biết. Cá này là cá hồng con ạ!
– Chà! Cá mà cũng có loại cá hồng, tên nó hay thiệt mẹ hở!
Nhỏ Dung reo lên như thế. Mẹ anh vừa gắp miếng cá vừa nói:
– No lòng phỉ dạ là con cá cơm. Không ướp mà thơm là con cá ngát. Liệng bay thấp thoángg là con cá chim. Hụt cẳng chết chìm là con cá đuối.. . Rồi sao nữa? Ba thằng Nguyên còn nhớ không?
Ba trầm ngâm:
– Rồi sao nữa nhỉ! À, ba nhớ rồi. Lớn năm nhiều tuổi là cá bạc đầu. Đủ lứa xứng đôi là con cá đối. Nở mai tàn tối là cá vá vai. Trắng muốt béo dai là cá út thịt…
Hai anh em Nguyên chống đũa ngồi nghe một cách say mê. Chợt mẹ reo lên:
– À nhớ rồi! Ốm lưng hẹp kích là cá lòng tong. Ốm yếu hình dong là con cá nhái. Thiệt như lời vái là con cá linh…
Nhỏ Dung buột miệng khen:
– Bài vè của mẹ hay quá! Chút xíu nữa ăn cơm xong, mẹ đọc lại cho con chép vào vở nghen mẹ!
– Ừ! Ăn cơm rồi đi ngủ trưa!
Anh em Nguyên ngoan ngoãn nghe lời của mẹ. Trước khi rời bàn ăn ba Nguyên nói:
– Trưa nay, sau khi ngủ dậy con đem vở cho ba xem nhé!
Trời ơi! Ba của anh lạ quá! Anh đã bắt đầu vào học lớp 12 rồi chứ còn nhỏ nhẹo gì nữa đâu, thế mà ba anh vẫn còn kiểm tra bài vở? Hay sự việc của đêm hôm qua đã đến tai ba? Chán thật. Nguyên buông đũa đứng dậy. Mẹ anh và nhỏ Dung loay hoay dọn dẹp chén đũa. Lâu nay anh vẫn từng nghĩ rằng, hạnh phúc nhất của đời người chính là những bữa cơm có có đầy đủ ba mẹ. Đau khổ nhất là bất cứ ai thui thủi ngồi ăn một mình ở xó chợ đầu đường. Liệu việc làm của anh có bị công an bắt không? Lúc đó ngồi ăn một mình thì buồn biết chừng nào? Chán thật! Thay vì đi ngủ trưa như mọi ngày thì anh ra ngồi ngoài bàn học. Anh thu xếp lại bài vở để chiều nay “trình diện” với ba, trong vỡ những lá thư tình đang viết dỡ dang liền bị anh xé bỏ không thương tiếc. Nơi nào có ghi chữ “Kim” anh bôi xóa không nương tay. Chao ôi muôn sự phiền toái này cũng từ cái miệng của thằng Quân mà ra thôi. Hắn bày ra cái trò viết thư tình để làm cái quái gì? Mà kẻ đau khổ không phải ai khác mà chính là anh. Anh thở dài. Kim ơi! Có thông cảm cho tôi không?
CHƯƠNG 4:
Không biết Kim có thông cảm cho Nguyên hay không, nhưng chiều nay nàng lại đến nhà anh. Ðang ngồi soạn bài hóa học trong nhà thì nhỏ Dung vào nói với anh:
– Anh Nguyên ơi! Chị Kim sang thăm anh đó!
Thật à! Ðiều này làm anh cảm thấy trái tim mình hồi hộp như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Hãy bình tĩnh! Trái tim ơi không có gì mà mày phải cuống quýt lên như thế! Chỉ những ai có trái tim biết bình thản trước mọi sự cố thì mới có thể làm thám tử được. Ai đó đã nói với anh như thế! Nguyên khoác chiếc áo màu xanh và bước ra đón người bạn gái của mình.
Nhưng nàng đến để làm gì vậy? Hay là nàng đến để méc với ba anh về tội đã gửi lá thư tình? Anh càng thấy trái tim mình đập rộn ràng. Vừa chạm vào mắt anh thì Kim đã nói:
– Tui trả lại cho bạn cái này nè! Tui không nhận đâu.
Lạy Chúa! Lá thư tình bẽn lẽn và khờ khạo kia đã được nàng trả lại một cách thẳng thừng, chứ không ngượng ngùng gì cả. Anh cảm thấy choáng váng. Anh biết nói gì bây giờ? Anh cứng đờ người như phỗng. Kim nói tiếp:
– Dung ơi! Em cầm cái này đưa cho anh Nguyên nhé!
Nhỏ Dung hí hửng:
– Ðâu? Chị đưa cho em.
Sợ đứa em gái lắm chuyện của mình cầm được “báu vật” này thì hỏng bét hết mọi sự, anh vội cầm lấy lại lá thư chết tiệt kia. Và không quên buột miệng nói một cách hết sức lịch sự mà anh đã đọc được trong sách “Học làm người”: Khi nhận bất cứ một vật gì từ tay người khác thì bạn phải nói cám ơn.
– Cám ơn Kim.
Nàng nguýt môi:
– Không dám! Thư của bạn thì bạn nhận lại chứ có gì đâu mà cám ơn?
Câu trả lời chua chát đó như một xô nước lạnh tạt vào mặt anh. Nguyên không biết làm gì khác hơn là bèn mở miệng cười giả lả:
– Mời Kim vào nhà chơi!
– Thôi bạn vào nhà làm bài tập đi. Tui ở ngoài sân chơi với nhỏ Dung cũng được.
Thế là Nguyên một lần nữa tẽn tò trước cách cư xử của Kim. Không còn biết làm cách gì khác, anh bỏ đi vào trong nhà một cách hậm hực. Con gái thời buổi này sao khôn ngoan quá thế? Câu hỏi này thì có thằng Quân mới trả lời được chăng? Ðể mai đi học hỏi Quân thử xem. Bất chợt, anh co tay lại và vò nát lá thư tình. Mặc dầu bước vào nhà trong với bài vở trên bàn, nhưng tâm hồn của anh đã để l