Duck hunt
Hoa Cúc Không Phải Màu Vàng – Lê Minh Quốc

Hoa Cúc Không Phải Màu Vàng – Lê Minh Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322710

Bình chọn: 8.5.00/10/271 lượt.

ìn anh như căm ghét một con khỉ quấy rối nàng trong giờ học:

– Vui cái gì? Bạn vui thì mặc kệ bạn chứ!

A! Tại vì một câu hỏi vô duyên như vậy nên phải gánh chịu câu trả lời cà giựt như thế. Lâu nay, Nguyên vẫn thường khoái đọc những loại sách có giá trị như “Học làm người” hoặc “Nghệ thuật để trở thành chàng trai thanh lịch”… Thế nhưng, áp dụng trong trường hợp này thì kết quả ngược lại. Vậy là sao? Vậy “thua keo này ta bày keo khác” và anh tìm lấy một câu hỏi khác:

– Kim ơi! Lâu nay, có gì mới không?

Đó là anh bắt chước những câu nói xã giao trong phim kiếm hiệp mà anh từng xem trên video. Đại loại khi gặp nhau thì người ta nói rằng: “Sư huynh ơi! Lâu nay sư huynh có gì mới không mà biệt tăm biệt tích trong chốn võ lâm vậy? ” Câu nói đó hay lắm chứ! Nhưng nàng vẫn im lặng. Anh ngồi buồn xo. Hay là nàng nghi ngờ anh là thủ phạm nên không thèm trả lời? Nếu quả đúng như vậy thì làm sao anh có thể ngồi yên? Lòng tự trọng của anh bị kích động một cách dồn dập. Anh vận dụng trong trí nhớ để tìm mẩu đối thoại mà sách “Học làm người” đã dạy anh. Phải mất hơn 5 phút sau anh mới buộc miệng hỏi bằng một giọng nhỏ nhẹ:

– Kim ơi! Lâu nay có gì vui không?

Câu hỏi ấy, đúng là một câu hỏi rất duyên dáng của chàng trai thanh lịch. Bởi lẽ, người con gái nào không thích đón nhận những niềm vui ở cuộc đời này? Anh hí hửng chờ đợi câu trả lời đằm thắm của Kim. Lập tức nàng quay lại:

– Vui cái gì? Nhà người ta vừa bị mất trộm nguời ta buồn muốn chết. Còn bạn, bạn vui thì kệ bạn chứ.

Câu trả lời làm anh cụt hứng:

– Đâu có! Mình thành thật chia buồn cùng bạn.

– Hứ! Ai thèm chia buồn.

– Không! Mình chia buồn thật mà. Mình đâu có biết chuyện này. Mình chỉ để lá thư dưới giò phong lan thôi mà…

Không ngờ câu nói của Nguyên có tác dụng một cách mãnh liệt. Nàng quay người một trăm tám mươi độ về phía anh bằng một giọng lắp bắp:

– Thật à? Thư gì vậy? Ăn trộm để lại lá thư à?

Đến nước này thì anh cũng lắp bắp một cách thật sự:

– Không! Mình để lại lá thư cho Kim chứ mình không có ăn trộm gì ở nhà của Kim cả.

Kim ngạc nhiên:

– Bạn nói gì mà tui không hiểu gì cả. Không lẽ đêm hôm qua bạn có lẻn vào nhà tui à?

Không hiểu tại sao anh thành thật gật đầu:

– Ừ, tối hôm qua mình có lẻn vào nhà của bạn.

– Thề đi!

Nghe nàng nói bằng một giọng ngọt xớt như vậy, anh cao hứng mở miệng thề thốt:

– Thề có con *** của nhà Kim làm chứng. Vì tối hôm qua, sau khi mình leo qua cổng nhà Kim thì con *** đó đã sủa “gâu gâu”. Nó sủa dữ dằn thấy mà ghê!

– À vậy là thêm một nhân chứng!

Chỉ kịp nói với anh như vậy là nàng đã quay lại phía trước. Anh cảm thấy hoang mang. Anh muốn nói chuyện với nàng nhiều hơn nữa, nhưng nàng đã quay lên rồi thì làm sao đây? Anh tiếp tục lấy cây thước đập khẽ khàng vào lưng của nàng. Nhưng lần này thì nàng thay đổi thái độ một cách đột ngột:

– Thôi nhe! Tui không giỡn đâu à nhe! Tui méc cô giáo bây giờ đó nhe!

Con gái là chúa nũng nịu. Nhưng giọng nũng nịu ấy đã làm anh mềm lòng và thấy như chính nàng đã có “cảm tình” với anh. Vì nếu không thì nàng nũng nịu với anh để làm gì? Anh bèn cười hì hì rất… tình tứ:

– Người ta giỡn chút xíu chứ có làm gì đâu mà nhe với nhiếc hoài. Hì… hì…

– Cười thấy mà ghét!

Anh thấy cụt hứng. Tiết học nặng nề trôi qua. Lúc này anh mới thực sự thấy hoảng sợ. Tại sao thái độ của Kim thay đổi nhanh quá vậy? Hay là những điều anh vừa nói thì nàng sẽ “méc” với công an? Nguyên quay sang phía thằng Quân:

– Quân nè, giả sử khi đến thu thập tài liệu, xem xét lại hiện trường ở nhà Kim mà người ta phát giác ra lá thư của tao thì sao?

Quân cắm cúi chép bài và trả lời:

– Dễ ợt! Người ta sẽ đưa lá thư đó vào soi kính hiển vi chứ sao!

– Để làm gì vậy?

Quân đâu cần biết câu hỏi của anh có tầm quan trọng như thế nào, Quân đáp một cách ỡm ờ:

– Soi vào kính hiển vi để người ta phát giác ra vi trùng… ăn trộm mày ạ!

– Trời đất ơi!

Anh bất giác kêu lên như thế. Đó cũng là lúc tiếng chuông tan học cũng reo “Reng reng reng” một cách uể oải. Anh đứng lên bước ra khỏi lớp, bất chợt anh lại nhớ đến lời văn của Thanh Tịnh mà sáng nay anh vừa đọc lại trong trí tưởng tượng một cách say đắm. Hỡi ôi! Sự say đắm ấy bây giờ đã khác rồi.

CHƯƠNG 3:

Có phải, tất cả mọi sự thay đổi đã đến quá sức đột ngột làm Nguyên choáng váng? Hằng ngày mỗi lần Nguyên đi học về thì con *** mực cũng đều nhảy ra chào đón một cách vồ vập. Hai chân trước sà vào lòng anh với cái đầu nghếch lên một cách mừng rỡ, còn cái đuôi của nó xoắn tít lại trông thật vui. Nhưng trưa nay, khi con *** mực nhảy ra chào đón thì anh cảm thấy nó dễ ghét một cách lạ lùng. Ai đời, đã là *** mà còn lại nhảy nhót một cách… ngả ngớn đến thế? Đã thế, nó lại còn kêu “gừ gừ” nữa chứ! Nguyên nỗi cáu. Anh tung chân đạp nó một cái thật mạnh vào mạng sườn. Nó kêu lên “ẳng ẳng” một cách kinh ngạc rồi chuồn thẳng vào xó bếp. Nguyên mệt mỏi bước vào nhà. Nhỏ Dung – em gái của Nguyên đâu cần biết điều đó, nó chu môi hỏi một cách trịch thượng:

– Anh Nguyên! Ai cho phép anh đá con *** một cách thô bạo như vậy?

Anh lườm mắt:

– Cái gì mà thô bạo?

– Anh