
làm theo những lời dặn dò của Quân mà thôi.
Lại cái thằng Quân chết tiệt nầy. Sao mày lại hại tao như vậy?
– Chứ sự thật thì nhà Kim đêm hôm qua không xảy ra chuyện mất trộm à?
Nàng lại cười khúc khích:
– Mà sao bạn dễ tin quá vậy?
Nguyên không đủ sức để trả lời câu hỏi của Kim nữa. Anh chán ngán cho chính anh. Vậy mà cũng mê làm thám tử! Kim lại cười:
– Ðêm hôm qua không những không mất trộm mà mình còn được “ăn trộm” tặng một lá thư nữa.
Kim đã nói rành rọt như thế thì “ác” quá chừng. Anh không còn tâm trí đâu nữa mà đánh ván cờ. Anh cắn môi. Có nghĩa là anh đang suy nghĩ. Anh đang tìm một câu trả lời nào thật hay để làm Kim phải ngưng ngay điệu cười… xỏ mũi anh như vậy! Bất chợt anh buột miệng nói:
– Kim đừng nói vậy! Mình tin người, tin mọi chuyện vì mình thương Kim.
Nàng kinh ngạc kêu lên như vừa chạm phải lửa:
– Ðừng! Bạn đừng có nói như vậy! Ba tui biết được thì ổng đánh đòn tui chết!
Trong giọng nói ấy nghe âm vang như mạch sóng. Sóng cuốn trôi linh hồn của Nguyên. Anh chơi vơi trong cơn sóng. Sóng ru anh. Mãi đến mấy phút sau anh mới mở miệng được:
– Bài tập Hóa, Kim đã làm chưa?
– Rồi.
– Bài đó khó mà Kim làm xong rồi à?
Nàng không trả lời. Anh nói tiếp:
– Kim học giỏi quá!
Câu nói khen như thế đã làm nàng đỏ mặt. Nàng cúi xuống trang giấy trắng vẽ hí hoáy những hình thù bâng quơ nào đó. Và đâu đó lại có tiếng chim hót. Một buổi chiều êm đềm đến thật gần. Tóc Kim bay trong gió. Nguyên không biết phải nói gì bây giờ. Họ ngồi im lặng. Ngồi im như lắng nghe bước chân của bóng chiều đang chậm rãi đến. Bỗng nàng đứng dậy và nói:
– Thôi Kim về nghen!
Nguyên sực tỉnh:
– Khi nào bạn qua nhà mình chơi lại?
– Ừ, mai mốt. Mình còn qua nhiều lần nữa mà để kèm nhỏ Dung học. Mình về nghe!
Kim đứng dậy và ra về. Tóc nàng thả trong gió. Dường như đâu đó trong gió có mùi hương của bồ kết. Ðiều bí mật này chỉ riêng anh mới cảm nhận được mà thôi.
CHƯƠNG 5:
Ðiều bí mật ấy không phải chỉ riêng Nguyên mới cảm nhận được. Từ lúc biết chàng Quân đã “chơi xỏ” mình một vố đau điếng chuyện mất trộm ở nhà Kim anh đã tự… rút kinh nghiệm một cách cẩn thận. Những chuyện anh tơ tưởng đến Kim, không bao giờ anh kể cho Quân nghe nữa. Không bao giờ. Trái tim của người thám tử bao giờ cũng kín đáo và nhất là không nên tâm sự chuyện riêng tư của mình cho ai nghe cả. Vừa qua anh đã phạm một sai lầm và sai lầm đó làm anh suýt… đứng tim!
Chiều nay, trái tim nhảy nhót một cách bình thường trong ***g ngực, Nguyên đã thong dong đi ngang qua nhà Kim. Anh chợt nhớ lời cô Hạnh Tần nói sáng nay: “Thương người thương cả đường đi, Ghét người ghét cả tông chi họ hàng”. Ðiều đó hoàn toàn đúng với tâm trạng của anh. Anh bỗng yêu con đường này. Cây lá này. Và cả ngồi nhà này. Ngôi nhà có treo những giò phong lan và nhất là có Kim. Ði ngang qua nhà “người yêu” là một hạnh phúc vô hình mà chỉ bất cứ ai đang yêu mới cảm nhận được. Do rút kinh nghiệm của lần trước, lần này anh đi một mình. Anh không rủ thằng Quân đi theo… Tay thọc vào túi quần và miệng huýt sáo, anh đã ngước mắt nhìn vào nhà Kim. Bỗng từ đâu đó, hai gã thanh niên khác trạc tuổi anh bước đến. Một gã cất giọng hỏi oang oang:
– Nè, mày đứng làm gì ở đây? Bộ mày tính “cua” con Kim à?
Anh giật mình:
– Mấy anh là ai mà ăn nói xấc xược quá vậy?
– À! Thằng này cà chớn! Mày định “cua” con Kim à?
Anh không hiểu được tiếng lóng:
– Mấy anh nói cái gì? “Cua” là sao?
Một gã khác đang đứng bên cạnh bỗng bật tiếng cười khanh khách:
– Dũng lé! Mày cho nó biết thế nào là lễ độ khi nói chuyện với băng “Nhảy cửa sổ” đi chứ!
Dũng lé nghiêng người đáp:
– Xin thủ lĩnh Kỳ râu chứng giám. Kẻ hèn mọn này xin tuân lệnh!
Nghe đối đáp như thế Nguyên hoàn toàn không hiểu gì cả. Gã Dũng lé xắn tay áo lên khỏi khuỷu tay và bước đến trước mặt anh:
– Mày tên gì? Học lớp mấy? Trường nào? Tại sao mày dám “cua” con Kim của thủ lĩnh Kỳ râu? Tại sao?
Giọng nói đằng đằng sát khí đã làm anh thấy “khớp”:
– Tôi tên Nguyên học lớp mườ hai A hai ở trường Phan Châu Trinh.
– Có phải mày đến để “cua” con Kim không?
Anh thật thà hỏi lại:
– “Cua” là sao?
– Mày ngu quá! “Cua” là tán tỉnh, là yêu đương đó!
Ðứng lặng im nãy giờ, gã Kỳ râu mới lên tiếng:
– Mày nhiều chuyện lắm lời quá Dũng lé ạ! Mày dạy cho nó một bài học ra mắt coi chơi!
– Xin tuân lệnh thủ lĩnh!
Vừa dứt lời hắn bước chân phải lên và tung tay đấm thẳng vào mặt Nguyên. Dù bị địch thủ ra tay khá bất ngờ, nhưng Nguyên vẫn kịp thời lùi chân trái, tay phải gạt tay của Dũng lé và cũng là lúc anh chụp tay của hắn lại. Khi đang giữ tay của hắn thì anh nhanh nhẹn bước chân trái lên lót sau chân hắn và đánh ngược cùi chỏ vào cổ hắn. Dũng lé kêu lên:
– Hắn có võ Bình Ðịnh thủ lĩnh ơi!
Máu trong người Nguyên nóng ran lên. Võ với vẽ cái gì! Anh chỉ là người tự vệ theo phản xa tự nhiên mà thôi. Anh hỏi lại:
– Tại sao bạn làm vậy? Tại sao đánh tôi?
Gã Dũng lé lấy tay xoa xoa vào cổ:
– Mày đán tao đau bỏ mẹ!
Gã thủ lĩnh thấy đàn em của mình dở ẹc như vậy nên nóng tiết gà:
– Mày im đi! Ðể tao trị thằng quỷ sứ này mới được!
– Hoan