Hoa Cúc Không Phải Màu Vàng – Lê Minh Quốc

Hoa Cúc Không Phải Màu Vàng – Lê Minh Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322974

Bình chọn: 8.5.00/10/297 lượt.

này thì cũng có thể lắm, bị đuổi học thì chuyện xấu gì mà hắn không làm chứ?

Chỉ còn lại một mình Nguyên, anh tha hồ “múa gậy vườn hoang”. Dù sao cũng nên cám ơn Kỳ râu đã ra về đúng lúc để anh có cơ hội nói chuyện với Kim. Chỉ còn lại một mình, lúc này, anh mới cảm thấy hoang mang vô cùng. Biết nói chuyện gì với nàng đây? Trước khi bước ra khỏi nhà thì đầu óc của anh đã sắp xếp biết bao ngôn từ hao mỹ. Sao bây giờ ngôn từ đã mọc cánh bay đi! À! Có chuyện để nói rồi! Anh hỏi:

– Lâu nay, Kim có lên thăm chị Hồng không?

– Có một lần.

– Chị ta có khỏe không?

Một câu hỏi lãng xẹt. Khỏe thì ai lại vào nằm bệnh viện bao giờ? Kim đáp:

– Không!

Lại một cái trứng gà tròn vo nữa! Cứ nói “không” hoài, nghe chán chết. Nguyên ngồi thừ người ra. Rõ ràng nóichuyện với người bạn gái cũng là cả một nghệ thuật. Nguyên không cầm nghệ thuật ấy trong tay. Ðột ngột anh cầm quyển vở Hoá của nàng:

– Vở của Kim đẹp quá!

– Cám ơn!

– Chữ của Kim viết đẹp quá!

– Cám ơn!

– Sao cám ơn hoài vậy?

– Thì ai khen tôi, tôi cám ơn chứ sao?

Trong ngữ điệu của câu trả lời, anh đã nghe được mọi sự trầm bổng cuả Kim. Ðột ngột, anh thông minh một cách lạ thường:

– Nếu mình nói thương Kim thì Kim có cảm ơn không?

Hỡi ôi! Sự thông minh kia liền được đền bù lại một cách thẳng thừng:

– Không!

Cái trứng gà tròn vo này đã kê ngay vào họng của anh. Anh cứng lưỡi. Và cụt hứng. Nắng trải dài trước sân. Những bông hoa cúc vàng đang nở chúm chím, trông dịu dàng một cách lạ thường. Ðã từ lâu, anh là người đam mê sự dịu dàng của hoa cúc. Màu vàng của nó gợi lại linh hồn con người sự thanh thản. Anh thèm trú ẩn linh hồn của mình vào trong màu vàng này. Mỗi cơn gió thoảng qua, hoa cúc lại đong đưa một cách rất nhu mì. Hoa cúc ơi, hoa cúc!

– Kim có thích hoa cúc không?

– Thích lắm!

– Vậy là bạn giống tui!

Nàng hỏi lại:

– Thật à?

Nguyên gật đầu:

– Ừ, mai mốt tui ép hoa cúc tặng cho Kim!

Hoa cúc đã giúp cho họ hoá giải được những rụt rè thuở ban đầu. Họ trở nên dạn dĩ hơn. Màu vàng của hoa nào có đánh lừa ai đâu. Kim tin những lời mà Nguyên đã nói. Thật tình, trong chiều sâu tâm hồn của nàng cũng đã có ít nhiều cảm tình với Nguyên. Bởi anh là người đầu tiên nói những điều mà nàng chưa hề nghe ai nói. Anh nói tiếp:

– Hương của hoa cúc thơm lâu lắm.

– Sao bạn biết?

– Mình tưởng tượng vậy?

Nàng reo lên:

– Bạn tưởng tượng hay quá chừng!

Lời khen của nàng sẽ làm anh mất ngủ đêm nay. Hoa cúc vàng như nỗi nhớ day dưa, như nỗi lòng quay quắt. Kim có hiểu giùm anh điều đó không? Và như một kẻ đi trong cơn mộng du, anh đã nói với riêng anh:

Trên tà áo của em – tôi đã thấy một chùm hoa cúc nở

Vàng tinh khôi hò hẹn buổi ban đầu

Ðêm nay ngủ chắc rằng em sẽ nhớ

Hoa cúc em cầm đã thất lạc nơi đâu?

Ðã thất lạc lúc mà tôi cúi xuống

Hôn bâng quơ trên mái tóc… bâng quơ

Em run rẩy nghe chập chùng sóng nước

Sông Hàn xanh ray rứt vỗ đôi bờ

Thôi đừng trách sao tôi liều lĩnh

Ví hoa cúc vàng như những ngọn sao đêm

Và gió thổi chùm cúc thành sương khói

Lãng đãng bay trong giấc ngủ của em

Ðó là lúc mà tôi tìm mãi mãi

Một mùi hương nguyên vẹn lúc ban đầu

Ðêm nay ngủ rồi sau này cũng vậy

Tôi sẽ hỏi rằng: Hoa cúc lạc về đâu?

Mặc dù, Nguyên đọc khẽ khàng nhưng Kim cũng đã lắng nghe trọn vẹn điều mà anh muốn nói. Nàng buột miệng hỏi:

– Sao bài thơ này buồn quá vậy Nguyên?

– Vì nó mang tâm trạng của mình muốn nói riêng với Kim.

– Thật à?

Nàng đã reo lên như trẻ nhỏ. Ðiều đó càng làm cho tâm hồn của anh thêm đắm đuối.

– Kim có thích bài thơ đó không?

– Thích.

– Ngày mai đi học thì mình sẽ chép lại cho bạn nghen?

Kim cắn ngón tay út:

– Ừ, cảm ơn bạn.

Lúc này, tình hình thật có lợi cho Nguyên. Anh chuẩn bị mọi lời lẽ tuyệt vời nhất để nói với nàng, nhưng khi anh chưa kịp mở miệng ra thì có tiếng xe máy ngoài ngõ. Ba của nàng đã đi làm về. Nàng nhanh ***ng đứng lên mở ngõ. Và Nguyên cũng cảm thấy ngượng ngùng. Anh lí nhí mở miệng nói:

– Chào bác!

Ba Kim mỉm cười gật đầu. Trời cũng đã về chiều. Bằng phép lịch sự, anh xin phép ra về. Gió thổi xào xạc trên những vòm lá xanh những tiếng ru nồng nàn. Chân Nguyên bước ra khỏi ngõ, nhưng tâm hồn thì còn để lại trong nhà của Kim. Với Nguyên, đây là một buổi chiều đẹp nhất mà muôn đời anh còn nhớ mãi, Kim ơi!

CHƯƠNG 14:

Quả thật, buổi chiều đẹp nhất ấy Nguyên đã nhớ mãi. Trở về nhà, anh ăn không ngon, ngủ không yên. Hình bóng của Kim chập chờn mãi trong giấc ngủ đầy hoa mộng của anh. Và anh cảm tưởng như mình đang đi trên mây, đang sống trong mộng. Nhưng điều đó hoàn toàn không có lợi cho anh một chút nào, bởi vì, cả lớp đang chúi mũi vào bài vở để chuẩn bị thi học kỳ một. Ngay cả thằng Quân, vốn là thằng xem “sự nghiệp” học tập nhẹ hơn lông hồng thế mà bây giờ cũng lao vào học như điên. Không còn tri kỷ để tâm sự mối tình đắm đuối, Nguyên buồn bực lắm. Ðôi lúc, anh muốn đứng giữa sân trường mà hét lên: “Tôi là người hạnh phúc nhất. Kim đã yêu tôi!”. Phàm khi cái gì càng giữ kín trong ***g ngực thì nó càng ấm ức. Không có người để tâm sự về mối tình mình đang yêu thì yêu để làm quái gì? Chiều n


The Soda Pop