Hiệp ước bán thân

Hiệp ước bán thân

Tác giả: Shellry

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323881

Bình chọn: 8.5.00/10/388 lượt.

h trong tiểu thuyết. Biết đâu Lâm Mặc lại chính là một vương gia, hay một người nào đó cao quý, siêu phàm thì sao? Tôi đã từng hỏi hắn:

– Lâm Mặc, huynh có phải rất giàu có hay không?

Lúc ấy, hắn đang bán thịt bò ngoài cửa. Hắn nhìn tôi khinh bỉ, tay mài mài con dao trong tay, bảo:

– Cô nghĩ người giàu có sẽ rảnh rỗi đi bán thịt bò sao?

Tôi bĩu môi. Hắn đúng là không có tính hài hước gì cả.

Ước mơ trở thành nữ chính trong một chuyện tình lãng mạn của tôi bị bóp nát trong tiếng mài dao xẻo thịt bò và tiếng bát va lách cách trong chậu khi rửa. Ôi, đời người là một chuỗi những miếng thịt bò bị ế. Trong chuỗi ngày đó, tôi cũng đã bị ám bởi thịt bò và việc kinh doanh của khách trọ.

Lâm Mặc nói:”Người giàu có sẽ không rảnh rỗi đi bán thịt bò.”

Đến bây giờ tôi mới thấy hắn phát ngôn ra câu đó đúng là rất mang tính triết lý.

Vậy người rảnh rỗi thì làm gì? Người rảnh rỗi sẽ đi trêu ghẹo người khác. Nhất là những người vừa giàu có vừa rảnh rỗi. Điển hình như cái anh chàng đang nở nụ cười tượng trưng của nghệ thuật trừu tượng kia kìa. Đó là Lý Điền, con trai của nhà họ Lý, cái nhà giàu nhất làng này.

Không hiểu tôi xui xẻo thế nào lại gặp trúng hắn. Chuyện là vào một ngày đẹp trời nào đó sau khi tôi vừa mới ký cái “Hiệp ước bán thân” kia, tôi đang đi dạo trên đường làng, chán nản đạp đạp vài cục đá dưới chân. Cục đá lại không ngoan ngoãn bay thấp mà “vèo” một cái bay lên không trung, đập đúng trán của cái tên Lý Điền đang đi ngược lại.

“Đùng đoàng!!!”

Tiếng sét ái tình bắn bum bum. Từ ngày đó, hắn bám tôi không dời, mở miệng ra là “Tiểu Mai, hãy trở thành thê tử của ta. Ta nguyện yêu thương nàng suốt đời.”

Tôi: =-=

Lâm Mặc: =-=#

Chắc sẽ có người hỏi Lâm Mặc thì liên quan gì, nhưng thật lòng thì hắn rất liên quan đấy.

Tại sao hắn lại liên quan?

Lâm Mặc vì sao lại tỏ thái độ khó chịu như vậy?

À vâng, tác giả lười gõ quá, chờ chương sau nhé.

_______________________

Lịch post: Chủ nhật mỗi tuần.

CHƯƠNG 3: TÁN TỈNH SẾN CHUỐI PHIÊN BẢN CỔ ĐẠI

Chương 3: Tán tỉnh sến chuối phiên bản cổ đại

Tôi luôn nói Lâm Mặc là một người không dễ nổi giận. Lần trước, khi tôi lỡ tay làm vỡ ba cái bát trong lúc rửa hắn cũng chỉ hừ lạnh cho qua. Đôi khi, tôi dở chứng quá mà làm mấy trò điên loạn như đi qua trêu hắn một cái, đi vào khích hắn một câu, hắn chỉ cười nguy hiểm, rồi tối đó cắt cơm tôi, mặc kệ tôi ôm cái bụng đói quắt đói queo mà đi ngủ là cùng. (ಥ⌣ಥ)

Tôi nghĩ, ai mà làm Lâm Mặc giận được thì quả thật là siêu nhân, là anh hùng cái thế, có đủ khả năng để náo loạn võ lâm. Hiện giờ, cái người siêu phàm thoát tục đó đã xuất hiện, tôi xin rút lại câu nói mình vừa phát biểu. Tôi không phải là kẻ hay nuốt lời, cơ mà tôi chỉ thấy cái tên “làm Lâm Mặc giận dữ” kia, bất quá chỉ là một tên dở hơi rỗi việc mà thôi.

Lý Điền công khai theo đuổi tôi là chuyện cả làng Thuận Bình đều biết. Đám đàn ông con trai thì cười xòa, bảo rằng trước sau gì tôi cũng bị cái gã dở người kia cưa đổ. Này nhé, mấy người nhầm to rồi. Tôi làm sao có thể bị lung lay bởi cái gã đó? Không thể nào!

Bên cạnh đó, những cô nàng thương thầm trộm nhớ Lâm Mặc (theo tôi thấy thế) thì lại không kiêng dè mà tỏ ra mừng rỡ như thể trước sau gì Lâm Mặc cũng sẽ thích mấy nàng. Tôi đối với loại biểu cảm này chỉ khinh khỉnh hừ mũi bỏ qua. Rõ ràng là bọn họ đang hoang tưởng. Lại nhắc đến việc Lâm Mặc không gần gũi nữ sắc, tôi đã từng hỏi hắn rằng:

– Lâm Mặc, huynh đoạn tụ đúng không?

Kết quả, tối đó tôi lại bị bỏ đói trong sự bạo động dữ dội của cái dạ dày đang kêu réo giữa đêm. (ಥ⌣ಥ)

Từ hôm đó, tôi không dám hỏi hắn bất kỳ điều gì liên quan đến con gái trước mặt hắn nữa. Mọi chuyện tạm thời chìm vào im lặng, Lâm Mặc ngày ngày bày ra bản mặt hiền hòa dịu dàng sát gái, cho đến khi Lý Điền thực hiện công cuộc tán tỉnh tôi.

Ngày đầu tiên:

Lý Điền đến trước cửa khách trọ, tay ôm một đống hoa không biết lượm lặt ở đâu về, đi vào trong với cái hất tóc tự tin và phong thái “xuất thần”. Khi ấy, Lâm Mặc đã ra ngoài có việc, tôi đang lau dọn quán, ngẩng mặt lên thì thấy ngay đám hoa lù lù to bự, tạp nham đến mức tôi không hiểu trong cái đám hoa đó có những cái gì. Lý Điên liếc mắt đưa tình với tôi, bảo:

– Tiểu Mai, ta yêu nàng. Hãy…

Không để hắn có cơ hội nói hết câu, tôi dúi vào tay hắn cái chổi cầm trong tay, mình thì ngồi xuống ghế, chớp mi nhẹ nhàng nói:

– Công tử, ngài dọn nốt hộ ta được không? Ta đau lưng a.

– A ha, dĩ nhiên là được rồi. – Hắn gật đầu như búa bổ, đưa đám hoa lèo nhèo trên tay cho tay sai bên cạnh. Đoạn, hắn hét lớn, ra lệnh cho nô bộc theo sau dọn dẹp hộ tôi.

Dưới sự đô đốc của hắn, cả tiệm sạch bóng không một hạt bụi, tôi cũng chẳng phí giọt mồ hôi nào. Tất nhiên, khi hoàn thành công cuộc dọn dẹp và chuẩn bị tặng hoa thì đám hoa đó đã héo rũ vì thiếu nước, lại phủ một lớp bụi mỏng. Lý Điền chép miệng tiếc nuối. Khi về, hắn ngoảnh mặt, nhìn tôi lưu luyến:

– Tiểu Mai, hôm sau ngày nào ta cũng sẽ đến dọn dẹp cho nàng.

Tôi sởn gai ốc. Sến chuối, quá sến! Tên Lý Điền đó bị ám phìm Hàn Quốc nhiều quá rồi. Chợt nhớ ra thời này đã làm gì


Polly po-cket