XtGem Forum catalog
Hiệp ước bán thân

Hiệp ước bán thân

Tác giả: Shellry

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324130

Bình chọn: 10.00/10/413 lượt.

ng lên chát chúa. Tôi thấy từ sau đầu mình bị đập mạnh, trước mắt phút chốc tối sầm lại. Trước khi mất ý thức, tôi nghe thấy tiếng cười của Phùng Liên, bà ta nói trong niềm sung sướng vô tận khi vừa bắt được một viên kim cương quý giá:

– Ha ha, Lâm Mặc, cậu ta sẽ là cái máy kiếm tiền của Thanh Mạn Lâu chúng ta.

Tôi thấy vài bóng người mặc đồ đen đi qua, mang Lâm Mặc đi.

Sau đó… không còn sau đó nữa, vì tôi đã ngất đi.

…..

Khi tôi tỉnh lại thì trời đã tối, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy chính là khuôn mặt lo lắng của Triều Vũ. Hắn vừa vỗ vào mặt tôi, vừa lay tôi dậy. Đôi lông mày của hắn nhíu chặt. Tôi từ từ mở mắt, thấy mình vẫn còn nằm trên đất, đầu ong ong đau nhức. Xoa xoa đầu, tôi hoảng hốt nhìn quanh.

– Lâm Mặc đâu rồi? – Triều Vũ sốt ruột hỏi.

– Huynh ấy… huynh ấy bị bắt đi rồi.

Nét kinh ngạc hiện hữu rõ ràng trong con mắt Triều Vũ.

– Ai bắt?

Đầu choáng váng, tôi cố nhớ ra cái tên mà Phùng Liên nói trước lúc rời khỏi.

– Thanh Mạn Lâu.

………..

Thanh Mạn Lâu nằm ở khu vực thành bên cạnh, nổi tiếng là một thanh phong quán, kỹ viện nổi tiếng trong vùng này. Thanh Mạn Lâu tuy không lớn lắm nhưng nhìn vào đã thấy được sự xa hoa trong cách bài trí. Trước cửa, có vài tên đô con đứng làm bảo vệ. Mắt chúng lờ đờ như mệt mỏi, ngáp dài một cái. Triều Vũ giả trai, hóa trang cho tôi thành người hầu đi theo. Hắn ra vẻ tiêu sái, cả người khoác một bộ đồ màu lam nhạt, trong tay cầm cây quạt khẽ phe phẩy. Khuôn mặt hắn thanh tú, cả người lại toát ra điệu bộ của một kẻ vương giả đầy cao quý, vừa bước vào cửa đã được một đàn kỹ nữ chạy ra vây lấy. Mùi son phấn bao trùm, nồng đậm.

– Công tử, công tử mới đến lần đầu sao?

– Công tử, có cần thiếp phục vụ chàng đêm nay không?

– Công tử, chàng thực đẹp nha…

Triều Vũ không lên tiếng, chỉ cười nhẹ nhàng hút hồn họ. Tôi giật giật áo hắn, nhăn mặt. Mùi nước hoa họ dùng đậmq úa. Tôi ghét cái mùi này, đứng chưa được mấy phút đã thấy buồn nôn rồi.

Vừa lúc ấy, Phùng Liên chạy ra, nhìn là biết ngay bà ta là tú bà của kĩ viện này. Bà ta đon đả:

– Công tử, Thanh Mạn Lâu của chúng ta rất nhiều các cô nương xinh đẹp nha. Công tử muốn chọn ai?

– Có nam nhân không? – Triều Vũ hỏi.

Đám kỹ nữ nghe Triều Vũ hỏi vậy thì nguýt dài, nguẩy mông bỏ đi. Phùng Liên cười cười, gật đầu:

– Có có. Chẳng hay công tử muốn chọn ai.

– Người tốt nhất. – Nói rồi, hắn lấy từ trong túi ra một túi bạc, lắc lắc. Tiếng bạc trong túi va chạm tạo nên những tiếng vui tai. Mắt Phùng Liên sáng lên. – Từng này có đủ không?

– Đủ, đủ.

Bà ta vươn người lên định giật lấy túi bạc nhưng lại chậm hơn Triều Vũ một bước. Hắn giơ cao tay lên, đưa túi bạc lên quá đầu, cười mê hoặc.

– Ta phải kiểm hàng đã. Nếu như ta hài lòng, số bạc này sẽ là của bà. Toàn bộ.

Phùng Liên lập tức cười tươi rói, đầu gật như muốn rụng xuống đến nơi. Bà ta vẫy tay gọi một tên hầu bàn gần đó, nói:

– Dẫn công tử đây lên phòng của Lâm Mặc. – Đoạn, bà ta quay sang Triều Vũ, cười nói. – Đó là người mới, chắc chắn công tử sẽ có một đêm không thể quên. Nhưng đó là nếu như công tử thuần phục được cái người cao ngạo trên đó.

Triều Vũ “ư hử” hai tiếng hờ hững, rồi theo hầu bàn lên tầng hai. Tên hầu bàn dẫn tôi và Triều Vũ đến một căn phòng lớn rồi cúi đầu cáo lui. Lúc dời đi, hắn còn ném cho tôi ánh nhìn kỳ lạ. Chẹp, chắc gã ghen ăn tức ở với tôi. Hơ hơ, có chủ nhân nào đi kỹ viện còn để cho người hầu vào tận phòng cùng mình không? Hớ hớ…

Cửa phòng vừa đóng, tôi lao ngay vào muốn tìm Lâm Mặc, cứu hắn ta ra. Ôi, mong là cái chỗ này nó chưa chà đạp hắn ta đến mức thân tàn ma dại. Lâm Mặc mà trở thành như thế chắc tôi sẽ bị người đời ném cà chua thối đến chết mất. Cho dù có không bị vậy, lương tâm tôi, dạ dày tôi cũng sẽ cào cấu tôi đến không sống nổi. Lâm Mặc, hắn ta là ngôi sao hy vọng của tôi trong cuộc đời ăn uống của tôi đây…

Phía sau, tôi không để ý đến Triều Vũ đang lặng trước bàn lớn, tay mân mê tờ giấy trắng đã có chữ. Hắn cúi đầu, đôi mắt cụp xuống, nhìn nét chữ như rồng bay phượng múa trên giấy.

Một đời người phải khóc bao nhiêu lần, thì nước mắt mới thôi rơi?

Một đời người phải rơi bao nhiêu lệ, thì trái tim mới thôi không tan vỡ?

Khóe mắt ta xanh xao tiều tụy

Nhưng không một ai thấu hiểu.

Lời thề năm xưa thật hoàn mỹ

Như vùng trời đầy cánh hoa rơi.

Hắn cẩn thận gấp lại tờ giấy, nhét vào túi áo, đôi mắt lại trở lại vẻ linh động như thường…

Tôi tìm thấy Lâm Mặc khi hắn đang nhoài mình trên thành cửa sổ, chăm chăm nhìn xuống dưới. Phía dưới là một khán đài lớn, nơi đó, có một kỹ nữ vừa gảy đàn vừa hát. Tôi lại gần, thấy đôi mắt hắn nhắm hờ lại. Tiếng nhạc ở dưới vọng lên tận đây, thanh thoát đầy dịu dàng. Đôi mắt phượng đẹp đẽ của hắn nhắm lại, hàng mi dài phủ lên đôi mắt. Mái tóc dài túm hờ sau gáy chứ không buộc gọn như thường. Vài sợi tóc đen nhánh xòa xuống mặt hắn, như ẩn như hiện nét đẹp đến kiều mị. Sống mũi cao thẳng quật cường, đôi môi mỏng mím lại. Bên cạnh hắn là rượu đã uống hết. Chén ngọc không nằm chỏng chơ trên bàn. Tôi khẽ chạm vào người hắn, vừa muốn đánh thức hắn dậy, lại vừa sợ sẽ làm hắn kinh động.

B