80s toys - Atari. I still have
Hẹn ước

Hẹn ước

Tác giả: Twentine

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323993

Bình chọn: 8.5.00/10/399 lượt.

inh hiếu học, cậu không thích đọc sách, càng không thích học thuộc lòng. Nhưng vì lý do gia đình, Trần Minh Sinh quậy phá mười mấy năm, cuối cùng vẫn phải hăng say thi vào học viện cảnh sát Thanh Hải.

Học viện quân sự, những nhà bình thường rất ít tiếp xúc, cũng có không ít các gia đình không biết rõ về nó, họ đều cho rằng đây là nơi để giáo dục lại các cậu con trai không nên thân.

Bọn họ không biết rằng, nếu không phải do bối cảnh gia đình, tỷ lệ thi đậu vào nơi này là rất thấp.

Trần Minh Sinh không giống vậy, từ lúc Trần Minh Sinh bắt đầu có ký ức, khi đầu óc cậu còn lơ ngơ, mẹ cậu đã lặp lại vô số lần một câu ‘… lớn lên con phải thi vào trường cảnh sát, con phải làm cảnh sát’.

Dần dà Trần Minh Sinh phát hiện, cậu chỉ cần chiều theo mẹ chuyện này thì những chuyện khác mẹ cậu sẽ lơi lỏng quản lý hơn. Vì thế từ lúc còn nhỏ, Trần Minh Sinh rãnh rỗi thường dỗ dành mẹ, hứa với bà lớn lên cậu nhất định sẽ thi vào trường cảnh sát.

Nói xong, chính bản thân cậu cũng ghi khắc trong lòng.

Trần Minh Sinh chưa từng gặp ba, sau này nghe người ta kể lại, lúc mẹ sinh cậu, ba đã hy sinh vì nhiệm vụ.

Mẹ cậu không tái hôn nữa, cậu thường bắt gặp bà ngồi trong phòng khách giữa đêm khuya thanh vắng. Trên vách tường phòng khách có treo một khung ảnh, trên đó là ảnh chụp của ba cậu. Mẹ cậu thường trò chuyện với bức ảnh kia, cũng không biết bà đang nghĩ gì.

Trần Minh Sinh cũng thường nhìn tấm ảnh đó, nhưng cảm nhận của cậu hoàn toàn khác mẹ cậu. Trần Minh Sinh chủ yếu là tò mò và ngờ vực nhiều hơn.

Mỗi khi đến ngày giỗ ba, mẹ cậu đều lặp lại một câu giống nhau… bà đặt tên cho cậu là “Minh Sinh” là muốn anh vĩnh viễn khắc ghi ngày này.

*Ming Sheng – Khắc sâu, ghi nhớ ngày ra đời.

Vì thế một ngày nọ đã xảy ra một việc, tuy cậu không nhớ rõ ràng cặn kẽ nữa, nhưng đã khiến Trần Minh Sinh thật sự ghi nhớ trọn đời.

Gia đình cậu không giàu có, lúc cậu còn nhỏ, mẹ cậu làm công nhân ở một xưởng dệt, bà rất vất vả. Trần Minh Sinh hiểu chuyện rất sớm, từ thuở bé đã tự biết trông nhà, nấu cơm chờ mẹ về.

Cứ như thế, ngày qua tháng lại, cậu dần trưởng thành, thân thể của cậu cao lên nhiều, khuôn mặt càng ngày càng giống ba.

Mẹ cậu vẫn thường nhìn cậu mà ngơ ngẩn, sau đó bảo cậu: “Con phải làm cảnh sát.”

Một việc nói một hai lần là nhắc nhở, ba lần bốn lượt là dặn dò, mà lặp đi lặp lại vô số lần lại biến thành tra tấn.

Khi đó Trần Minh Sinh đang học trung học, đúng vào độ tuổi phản kháng, khi bị mẹ nói đến bực bội sẽ trốn học đi chơi.

Thời trung học cậu không phải là học sinh hiếu học, ngang tàng phá phách, căn bản chẳng chăm chỉ học hành gì. Trần Minh Sinh được xem như thủ lĩnh — ở một nơi đơn giản như này, thì lý do để trở thành thủ lĩnh cũng rất đơn giản — vì vóc dáng Trần Minh Sinh cao nhất nhì trong đám nam sinh, hơn nữa cậu có cá tính, gan lỳ, còn rất chịu chơi.

Các nhân tố như vậy tập trung đủ ở một cậu học sinh trung học, chắc chắn là yếu tố hấp dẫn người khác.

Trần Minh Sinh dẫn theo một đám ‘đàn em’ cùng trốn học, hút thuốc, cua gái.

Lúc đó còn nhỏ, chưa có cái nhìn về tương lai, Trần Minh Sinh luôn cảm thấy cậu sẽ sống như vậy cả đời.

Học viện cảnh sát, làm cảnh sát gì gì đó, cách cậu rất xa xôi.

Khiến cậu rời khỏi cuộc sống như vậy là do một sự kiện gần như khiến cậu sụp đổ.

Vào lúc Trần Minh Sinh năm lần bảy lượt cãi cọ với mẹ, hơn nữa cậu còn gào lên với mẹ rằng nếu muốn thi vào trường cảnh sát thì mẹ tự thi đi — mẹ cậu tự sát.

Bà lấy tấm ảnh chụp ba Trần Minh Sinh ra khỏi khung hình, đặt trên quần áo mình, rồi bà thắt một cái dây quàng trong phòng khách nhỏ. Lúc Trần Minh Sinh đẩy cửa ra nhìn thấy cảnh tượng kia, trái tim cậu suýt nữa ngừng đập.

May mà lần đó cậu về sớm, gần như chỉ trong tích tắc, mới cứu được mẹ cậu.

Ở bệnh viện, mẹ cậu tỉnh lại, Trần Minh Sinh ngồi bên giường bà, chỉ nói một câu: “Mẹ, con nhất định sẽ thi vào học viện cảnh sát, nhất định sẽ trở thành cảnh sát, con lấy mạng mình cam đoan.”

Bà nhìn cậu rồi quay đầu đi, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Từ đó về sau, Trần Minh Sinh chăm chỉ học, lúc đó cậu học lớp mười một, chỉ còn cách kỳ thi đại học một năm. Cậu ngày đêm làm bài tập, giải đề toán, đề ngữ văn, đề hóa… thậm chí cả đề kiểm tra tâm lý của học viện cảnh sát vài năm gần đây cậu đều lôi ra làm đi làm lại.

Kỳ thi vào trường đại học năm đó, rất đông người thi vào học viện cảnh sát chuyên nghiệp Thanh Hải. Vào ngày kiểm tra tâm lý và thể lực, rất nhiều phụ huynh đi cùng con em, nhưng Trần Minh Sinh chỉ đi một mình.

Đợt kiểm tra tâm lý lần đó kết thúc rất suôn sẻ, Trần Minh Sinh đã yên tâm phần nào.

Kế tiếp là đợt kiểm tra thể chất, học viện cảnh sát kiểm tra thể chất không nhiều, tổng cộng có bốn hạng mục. Lúc trước Trần Minh Sinh đã tìm hiểu rất kỹ, yêu cầu của từng hạng mục cậu gần như thuộc làu làu.

Chạy nước rút năm mươi mét: thời gian tối đa là bảy giây; chạy một ngàn mét: thời gian quy định là ba phút năm mươi lăm giây; hít đất: trong vòng mười giây hít hơn sáu cái; bật xa tại chỗ: tối thiểu là hai mét ba.

Trần Minh Sinh đã lén thử một lần, sau đó cậu phát hiện mấy hạng mục