Insane
Hẹn ước

Hẹn ước

Tác giả: Twentine

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324043

Bình chọn: 7.5.00/10/404 lượt.

căng thẳng máu tanh lúc đó, vốn không thể cảm nhận được.

Nhưng Bạch Cát chìm vào trầm tư.

Hắn chậm rãi kể: “Các chú có biết, Giang Danh là người bị đập thê thảm nhất trong chúng tôi, cũng là người duy nhất không xin tha, thậm chí không hề kêu đau một tiếng.”

Cả xe lặng ngắt.

Một lát sau, Ngô Kiến Sơn mới lên tiếng: “Giang Danh rất khí phách.”

Bạch Cát bảo: “Chú nói xem, một người như vậy, có thể vì một chút lợi nhỏ mà báo tin cho cảnh sát, chơi Lưu Vĩ không?”

Ngô Kiến Sơn đáp: “Chắc chắn không.”

Qua kính chiếu hậu hắn ta liếc nhìn Bạch Cát, Bạch Cát cũng vừa lúc nhìn lại. Ngô Kiến Sơn cảm thấy ánh mắt đó hơi kỳ lạ, hắn ta nhanh chóng chuyển tầm mắt đi.

Giọng Bạch Cát bình thản vọng tới: “Ừ, tôi cũng biết thế, cậu ta sẽ không làm.”

Không làm người báo tin.

Nếu Giang Danh không phải người báo tin, vậy là ai?

Đêm ở Côn Minh yên tĩnh khác thường.

Bạch Cát bảo Ngô Kiến Sơn: “Tờ báo lần trước tìm được Giang Danh, cậu còn giữ không?”

Ngô Kiến Sơn hỏi: “Báo, báo nào?”

Bạch Cát nói: “Tờ báo Giang Danh bị đăng lên đấy.”

“A, à.” Ngô Kiến Sơn chợt nhớ ra: “Em vẫn còn giữ, lúc đó xem xong em để luôn ở nhà.”

Bạch Cát: “Lúc đó, cậu ta đang ở đồn cảnh sát?”

Ngô Kiến Sơn không nhớ rõ, Quách Tử khẳng định: “Đúng, em vẫn nhớ, đó là đồn cảnh sát.”

Ngô Kiến Sơn thoáng ngạc nhiên: “Sao cậu ta lại bị bắt đến đồn cảnh sát vậy, quá bất cẩn. Có điều cũng may không xảy ra chuyện gì, cũng không điều tra được gì.

Bạch Cát: “Quách Tử, chú có còn nhớ là đồn cảnh sát nào không?”

Quách Tử cau mày ngẫm nghĩ: “Em không nhớ rõ, hình như ở ngoài tỉnh, rất xa.”

Bạch Cát: “Về tìm lại tờ báo, điều tra xem là đồn cảnh sát nào. Quách Tử, chú làm đi.”

Quách Tử vội gật đầu: “Dạ.”

Ngô Kiến Sơn: “Anh Bạch, anh điều tra làm gì vậy?”

Bạch Cát cười với gã: “Vừa rồi chợt nhớ ra, sợ chú ấy gặp rắc rối gì ở ngoài, biết rõ tốt hơn.”

Ngô Kiến Sơn: “Đúng đúng, đúng là biết rõ tốt hơn.”

Bạch Cát: “Chuyện này, hai chú đừng nói với Giang Danh.”

Ngô Kiến Sơn và Quách Tử liếc nhìn nhau, hai người đều thấy sự ngờ vực trong mắt đối phương, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ gật đầu vâng dạ.

Lúc Trần Minh Sinh quay về khách sạn đã quá nửa đêm. Anh đi tắm, sau đó gọi điện cho chú Từ.

Giờ này chú Từ đã ngủ, giọng nghe điện thoại mơ mơ màng màng.

Trần Minh Sinh vừa mở miệng đã ném một câu: “Fuck! Tổ sư nhà chú, dậy ngay cho cháu.”

Bình thường Trần Minh Sinh không mắng người, anh mắng người là bộc lộ cảm xúc của anh khác hẳn ngày thường.

Chú Từ giật mình: “Dậy đây, đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Minh Sinh nghe thấy tiếng chú Từ bước xuống giường, xem ra đang vào toilet, chú mở vòi nước vội rửa mặt, giọng nói nghiêm túc: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Trần Minh Sinh nghe giọng nói như bị giày vò của chú bèn cười nói: “Không có gì cả, đùa với chú thôi.”

Chú Từ im lặng hai giây, sau đó mắng: “Tôi chém chết cậu.”

Trần Minh Sinh hút thuốc, ngồi lên giường nói: “Có chút việc.”

Chú Từ: “Sao vậy?”

Trần Minh Sinh: “Lưu Vĩ đã quay về.”

Chú Từ thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Quay về? Chưa chết sao?”

Trần Minh Sinh: “Chẳng lẽ hồn trở về, đương nhiên chưa chết.”

Chú Từ: “Thằng đó trốn ở đâu, để tôi cho người đến bắt.”

Trần Minh Sinh: “Cháu không biết, Bạch Cát để người khác thu xếp rồi, tình huống của cháu không thể hỏi nhiều.”

Chú Từ nghiêm túc: “Lưu Vĩ chỉ ra cậu?”

“Ừm…” Trần Minh Sinh ngẫm nghĩ, kể lại một lần chuyện tối nay với chú Từ. Không khí phút chốc bỗng trở nên nặng nề.

Hai bên đều im lặng.

Một lát sau, chú Từ nói: “Cậu cảm thấy Bạch Cát bắt đầu nghi ngờ cậu?”

“Đúng vậy.” Trần Minh Sinh không hề do dự khẳng định. Anh đưa điếu thuốc lên miệng, nói tiếp: “Nhưng, bây giờ trong đám người đó ai cũng có khả năng, Bạch Cát nghi ngờ rất nhiều người. Hiện nay, hắn nghi cháu hơn phân nửa vì trước giờ hắn chưa từng nghĩ cháu sẽ bán đứng hắn.”

Chú Từ đến lúc này cũng không quên chèn ép Trần Minh Sinh: “Xem ra cậu rất xuất sắc trong cái lũ buôn ma túy đó.”

Trần Minh Sinh: “…”

“Đã hiểu tại sao khi đội cảnh sát bên này đánh bài, cũng có một đống người muốn tóm cậu rồi.”

Trần Minh Sinh: “…”

Chú Từ đùa hai câu rồi nghiêm túc lại.

Trần Minh Sinh: “Cháu sẽ cẩn thận bên này, ở bên kia chú đừng để người ta bắt được dấu vết.”

Chú Từ: “Yên tâm đi.”

Nói thêm vài câu, Trần Minh Sinh cúp điện thoại.

Anh đứng dậy vào toilet, nhìn vào gương.

Mặt của anh bị Bạch Cát ấn mạnh xuống nên bị bầm, khẽ chạm vào cằm, cảm thấy rất đau. Anh cởi quần áo ném sang một bên, đứng tắm dưới vòi sen.

Hơn ba giờ sáng, Trần Minh Sinh ngã thẳng lên giường, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Anh lấy di động ra, nhấn vài cái, chuỗi mười một con số xuất hiện trên màn hình.

Sau khi nhấn xong cũng không làm gì khác, anh không tắt máy cũng không nhấn phím gọi.

Cứ như thế, anh mãi nhìn dãy số đó, màn hình tắt anh lại bấm sáng rồi tiếp tục nhìn.

Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng anh cũng hơi mệt mỏi, gấp di động lại, chìm vào giấc ngủ.

Chương 60: Ngoại Truyện

Thật ra, học sinh thời Trần Minh Sinh ngông cuồng hơn hẳn học sinh thời nay.

Trần Minh Sinh chưa từng là học s