XtGem Forum catalog
Hãy nhắm mắt khi anh đến

Hãy nhắm mắt khi anh đến

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325505

Bình chọn: 7.5.00/10/550 lượt.

rái Phó Tử Ngộ tiên sinh chỉ cách tim ba centimét. Chúng tôi đã gắp viên đạn thành công.” Bác sĩ nói. “Rất may bây giờ cậu ấy không bị nguy hiểm đến tính mạng, khoảng hai mươi tư đến hai mươi tám tiếng sau sẽ tỉnh lại.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Bạc Cận Ngôn đưa mắt về phía giường bệnh sau bức tường kính. Phó Tử Ngộ dùng máy thở, nằm im trên giường.

Bác sĩ nói tiếp: “Cô Doãn Tư Kỳ tuy bị dao đâm vào nội tạng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Sáng mai cô ấy sẽ tỉnh lại.”

Mọi người đều lộ vẻ vui mừng, rối rít cảm ơn bác sĩ. An Nham đứng lẫn trong đám đông, thở phào nhẹ nhõm. Anh ta vô thức quay đầu về phía Bạc Cận Ngôn nhưng không thấy anh đâu. Cánh cửa an toàn phía trước vang lên tiếng động, An Nham đảo mắt qua bên đó, bắt gặp hình bóng Bạc Cận Ngôn biến mất sau cánh cửa.

Bạc Cận Ngôn một mình lái xe về khách sạn. Bây giờ đã là đêm khuya. Đường phố đầu đông ngập tràn khí lạnh, rực rỡ ánh đèn, người và xe cộ lướt qua ngoài cửa ô tô.

Gương mặt Bạc Cận Ngôn không chút biểu cảm, đôi mắt mang dấu vết của đêm đen, nổi bật trên gương mặt trắng trẻo, tuấn tú.

Cuối cùng cũng tới khách sạn. Bạc Cận Ngôn rút thẻ mở cửa phòng. Trong phòng tối om, chỉ có ánh đèn từ bên ngoài cửa sổ hắt vào. Anh bật đèn tường, ném tấm thẻ lên giường. Đưa mắt một lượt quanh phòng, anh đứng im.

Hôm qua, anh và Giản Dao mới vào ở khách sạn này. Va li của cô vẫn đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, bên trong là những bộ quần áo hết sức quen thuộc với anh. Trên nền nhà còn có hai đôi dép, một to, một nhỏ. Trên sofa vắt chiếc áo gió màu trắng đục của Giản Dao, như vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô. Bạc Cận Ngôn đứng một lúc. Sau đó, anh cởi áo khoác, tháo cà vạt ném xuống đất, đi chân trần vào nhà tắm.

Có lúc, nước nóng cũng không thể làm tăng độ ấm trong mạch máu con người. Bạc Cận Ngôn đứng bất động dưới vòi hoa sen hồi lâu. Cuối cùng, anh khóa vòi nước, đi ra ngoài.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn tối đen và yên tĩnh. Cả thành phố dường như rơi vào giấc mộng huyền ảo. Bạc Cận Ngôn đứng một lúc rồi quay người, đi đến bên giường rồi nằm xuống. Nhắm mắt nằm vài phút, anh lại mở mắt, ngoảnh đầu nhìn một bên giường trống không. Vài giây sau, anh xuống giường, mặc áo khoác, đi sang thư phòng ở bên cạnh.

Căn phòng này được Giản Dao đặc biệt nhờ khách sạn sắp xếp. Ngoài bàn ghế còn có một tấm bảng trắng, để anh có thể làm việc bất cứ lúc nào. Bây giờ, Bạc Cận Ngôn đang đứng trước tấm bảng. Anh mở va li, lấy hết hồ sơ và ảnh ra ngoài. Chiếc bảng trắng nhanh chóng được dán đầy ảnh. Bạc Cận Ngôn tập trung quan sát, hình ảnh thảm khốc của các nạn nhân tự động hiện lên trong đầu anh.

Cô bị trói bằng xích sắt như trói một con vật. Tạ Hàm vung cây roi dài, đuổi theo cô trong căn phòng chật hẹp. Cô chạy trốn với tâm trạng tuyệt vọng và hèn mọn… Cô bị tiêm thuốc thần kinh, cô không thể phân biệt được hiện thực và ảo giác… Cảm giác duy nhất của cô là nỗi đau khổ khôn cùng… Vài ngày sau, Tạ Hàm sẽ không thỏa mãn với việc đánh cô bằng roi. Làn da trắng trẻo, mịn màng của người phụ nữ là chiến lợi phẩm mà hắn ưa thích. Hắn sẽ lột da cô, từng chút một. Trong quá trình đó, cô vẫn chưa chết… Thậm chí, đây mới chỉ là bắt đầu. Bởi vì cô là người phụ nữ của anh, biểu trưng cho dục vọng và khao khát mãnh liệt nhất của anh, do đó hắn sẽ hành hạ cô một cách triệt để, cho đến khi cô không còn sót một mẩu da nào, một cọng tóc, một miếng thịt. Hắn sẽ khiến anh hoàn toàn mất cô.

Bạc Cận Ngôn cúi đầu, giơ tay che mắt.

CHƯƠNG 74

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có máu đỏ chảy dọc theo cánh tay xuống ngón tay, nhỏ tong tỏng xuống mặt đất. Giản Dao áp mặt vào nền đất giá lạnh, toàn thân bất động. Lưng, phần eo, hai chân cô đau rát đến tột cùng. Mỗi tấc da trên người như không thuộc về cô nữa… Tầm nhìn của Giản Dao vẫn mơ hồ. Ánh đèn, chiếc giường, lan can sắt dường như biến thành quái vật đáng sợ. Trong đầu cô xuất hiện vô số tiếng nói, nhiều đến mức sắp nổ tung.

“Đại trượng phu hành sự đầu đội trời chân đạp đất, lòng không hổ thẹn.”

“Em chỉ thấy chị đối xử với tên yêu quái đó quá tốt. Đúng là yêu quái cũng có mùa xuân.”

“Giản Dao, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy quan tâm đến một người con gái nào như em.”

“Lẽ nào em không muốn hôn tôi?”

“Nếu em cứ năm phút hôn anh một lần, anh có thể cùng em làm bất cứ việc vô vị nào.”

“Bây giờ em đã có cảm giác chân thực chưa?”



Giọt lệ từ khóe mắt trào ra, chảy xuống gương mặt giá lạnh, chảy qua đôi môi nứt nẻ của cô. Vị mặn chát đó như thể là mùi vị duy nhất cô cảm nhận được trên thế gian này.

“Cộp… cộp… cộp…” Tiếng giày da nhẹ nhàng vang lên nhưng cũng đủ khiến toàn thân Giản Dao run rẩy. Cô lập tức co quắp người, giống một con vật nhỏ trốn ở góc tường.

“Sao không chạy nữa?” Giọng nói trầm bổng của Tạ Hàm vang lên sau lưng Giản Dao. “Chẳng thú vị chút nào, hai ngày trước cô còn chạy như con thỏ khiếp sợ cơ mà.”

Giản Dao cúi đầu nhìn hai cánh tay mình, trên đó đầy vết thương, máu đỏ nhầy nhụa, không còn vẻ trắng nõn, mịn màng như trước. Mặc dù rất đau nhưng cô vẫn nghiến răng, hai tay ôm đầu, chờ đợi trận đòn kế tiếp.