
n gian, trên đời này không có ai lương thiện hơn người được.” Thấy tôi có vẻ ngạc nhiên, nàng ta cũng chỉ nói thêm: “Tiên Hoàng hậu tựa như một vị thần tiên giữa phàm trần, những thứ khói bụi thế gian sẽ chỉ làm vấy bẩn người mà thôi!”
Tôi ngạc nhiên khôn cùng, hồi nhỏ nghe người ta kể về Thuần Nguyên Hoàng hậu, tôi chỉ nghĩ đó là một nữ tử xinh đẹp và hiền lương thục đức, giỏi múa điệu Kinh hồng, rất được Huyền Lăng yêu quý, trong cung không ai không phục. Sau khi vào cung, tôi cũng chỉ biết thêm được một chút về nàng ta, rằng tài gảy tỳ bà của Đoan Phi kỳ thực là do nàng ta truyền dạy, tài năng như thế tôi quả không thể sánh bằng.
Tôi thầm cảm thấy buồn bã. “Nàng ta… nhất định là một người rất tốt.”
Cận Tịch khẽ nói: “Nếu nương nương là một bông tường vi có gai, vậy thì Thuần Nguyên Hoàng hậu là một bông bách hợp trong nước, chỉ tiếc rằng trong cung đầy ắp bùn lầy, bách hợp không thể nở hoa thật đẹp.”
Cận Tịch nói rất chân thành, thẳng thắn, tôi nghe mà xúc động vô cùng. Tôi nghiêng đầu nhìn nàng ta, đau đớn nói: “Tường vi có gai? Cho dù có gai cũng chẳng thể địch lại vô số minh thương ám tiễn chốn hậu cung, bị trúng phải cạm bẫy mà khó lòng biện bạch. Hiện giờ ta đã thất sủng, mà lần này khác với lúc xưa, e là chẳng còn cơ hội chuyển mình được nữa, ngươi có trung thành với ta cũng chẳng ích gì.”
Cận Tịch trịnh trọng khấu đầu, thưa: “Việc lần này cũng là do nô tỳ sơ suất, nô tỳ cảm thấy chiếc áo đó quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đó là áo cũ của tiên Hoàng hậu, hơn nữa trước đây, Khương công công chưa từng hầu hạ tiên Hoàng hậu, quả thực chúng ta đã bị trúng kế của kẻ khác rồi.” Thoáng dừng lại, nàng ta nói tiếp: “Hôm qua, sau khi nương nương được đưa về, nghe nói Hoàng thượng đã sai người dùng gậy đánh chết Khương công công.”
Tôi nghe thấy thế thì thầm chấn động, lại càng cảm thấy khó chịu. “Y kỳ thực đã bị ta làm liên lụy, đồng thời cũng là một con cờ trong tay kẻ khác.” Tôi nắm lấy bàn tay Cận Tịch, áy náy nói: “Ta không nên nghi ngờ sự trung thành của ngươi, dù có một phần nguyên nhân là vì tiên Hoàng hậu nhưng ít nhất ngươi cũng tốt với ta. Nhưng còn Hoàng thượng…” Tôi không nói tiếp, chỉ khẽ cười lạnh. “Lần này Hoàng hậu quả đã tốn nhiều tâm tư thật!”
Cận Tịch giật mình đánh thót,au một thoáng trầm tư mới hỏi: “Sao nương nương lại nghĩ vậy?”
“Nếu không phải nàng ta cố ý thì ai có thể động vào đồ cũ của Thuần Nguyên Hoàng hậu được đây, với cả sao có thể trùng hợp như thế?” Trái tim bất giác thầm run rẩy, thủ đoạn của Hoàng hậu, tôi không phải không biết, trong việc liên thủ dọa nạt Lệ Quý tần, tiêu diệt Hoa Phi, chúng tôi hợp tác với nhau ăn ý vô cùng, nàng ta cũng chẳng phải người đoan trang, hiền thục gì cho cam! Sau tiếng cười lạnh, tôi lại cảm thấy hơi run sợ, tôi nào từng nghĩ đến việc bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau. Người ta vẫn nói: “Thỏ chết rồi, chó săn cũng vào nồi” quả không sai chút nào!
Còn chẳng phải thế sao?
Cận Tịch cúi đầu, khẽ cắn môi, nói: “Nương nương không hề có lòng lật đổ Hoàng hậu, chỉ là nương nương được thăng tiến không ngừng, lại được Hoàng thượng ân sủng, Hoàng hậu chắc hẳn kiêng dè điều này.”
Tôi đứng dậy, ngẩn ngơ nhìn quanh bốn phía. “Ta đã làm mất lòng Hoàng thượng, không được lòng Hoàng hậu, lỗi lầm phạm phải lại liên quan tới tiên Hoàng hậu, đó chính là chỗ thương tâm của cả Hoàng thượng, Hoàng hậu và Thái hậu.”
Cận Tịch cau mày nói: “Việc này quả đúng là đã không thể vãn hồi được nữa, nương nương chỉ có thể lẳng lặng chờ thời cơ thôi.”
“Thời cơ?” Tôi ngó quanh bốn phía, nhìn Đường Lê cung vừa được tu sửa, trang hoàng, lúc này nó có khác gì một tòa lãnh cung thực sự? Ngày đó, vì bảo vệ tôi nên Huyền Lăng mới đưa tôi đến Vô Lương điện, nhằm tránh khỏi những tranh đấu chốn hậu cung, tình nghĩa đương nhiên sâu nặng. Nhưng sự giam cầm lúc này thì đâu giống với dạo xưa chút nào. Thôi vy, thôi vậy!
10
Ngày tháng trôi đi trong lặng lẽ, tất cả mọi sự ưu đãi dành cho Đường Lê cung trước đây đều bị triệt bỏ hoàn toàn. Người bên ngoài không rõ còn chê cười tôi đến mức nào, bị phế truất ngay trong ngày được sắc phong, chắc tôi có thể tính là người đầu tiên. Huyền Lăng yêu cầu phủ Nội vụ chỉ cho tôi đãi ngộ của một quý nhân, mà sau cái chết của Khương Trung Mẫn, người của phủ Nội vụ bắt đầu hà khắc vô cùng, toàn đưa tới đồ thứ phẩm. Một số cung nữ, thái giám trong Đường Lê cung lúc này đã bắt đầu cất lời oán than không ngớt, may mà mấy người Cận Tịch và Tiểu Doãn Tử còn kìm nén được, mọi người đều cố sức nhẫn nhịn.
Lòng tôi dù đang đau đớn khôn cùng nhưng cũng không muốn rửa mặt bằng nước mắt nữa. Chỉ là dù có kiềm chế đến mấy, sự đau xót và oán hận kia vẫn cứ đè nặng trong lòng, tựa như một tảng đá lớn, dần khiến tôi chẳng thiết ăn uống gì nữa.
Trong dịp đầu xuân rét lạnh, tuyết lớn chưa từng ngừng rơi, Đường Lê cung ở nơi vắng vẻ, lại có nhiều khí âm hàn ẩm ướt, vậy mà lúc này than sưởi ấm còn bị phủ Nội vụ ngừng cung cấp, chẳng còn thứ gì để sưởi ấm, chăn nệm trong cung gần như đều ẩm ướt đến nỗi có thể vắt được ra nước. Tuy đã mặc thêm