Pair of Vintage Old School Fru
Hậu cung Chân Huyên truyện

Hậu cung Chân Huyên truyện

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323933

Bình chọn: 10.00/10/393 lượt.

để ở chỗ nô tài được hai, ba ngày rồi, chắc không có vấn đề gì lớn.” Y thấp giọng nói tiếp: “Hiện giờ chỉ có cách dùng tạm chiếc áo đó thôi.”

Lưu Chu vốn hấp tấp, liền thúc giục: “Nếu có thể dùng được, sao còn không mau đi lấy?”

Tôi vội ngăn lại: “Không được, xiêm y của Hoàng hậu ta sao có thể tùy tiện mặc chứ, như thế há chẳng mắc tội vô lễ?”

Cận Tịch là người có nhiều kinh nghiệm nhất ở đây, thấy sự tình khẩn cấp liền cau mày suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Nếu là lễ phục của Hoàng hậu thì nhất quyết không được mặc, nhưng nếu chỉ là đồ thường thì tạm dùng chắc cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là nương nương cần phải thỉnh tội với Hoàng hậu. Dù sao trước đây khi tấn phong quý tần, nương nương cũng từng vì thời gian quá gấp mà phải dùng áo váy của Kính Phi nương nương, coi như đã có tiền lệ rồi.”

Khương Trung Mẫn suy nghĩ một chút rồi nói: “Đó quả đúng là đồ thường, hơn nữa e rằng còn là xiêm y của Hoàng hậu nương nương khi còn làm phi tử, được may bằng gấm Khổng tước, bên trên thêu hình địch phượng[3'> chứ không phải hình phượng hoàng.”

[3'> Một giống chim mà theo quan niệm của người Trung Quốc thì không cao quý bằng phượng hoàng.

Cận Tịch thở phào một hơi. “Vậy thì ổn rồi!”

Khương Trung Mẫn không dám sai người khác, đích thân vội vã chạy đi, rất nhanh đã quay trở về phục mệnh.

Thứ y mang đến quảà một chiếc áo rất đẹp, dài chạm đất, may bằng gấm Khổng tước và có những đường nét hoa văn rực rỡ, bên trên còn có hình thêu hoa lạc tiên và địch phượng, trong sự hoa lệ lại có mấy phần thanh nhã, mà nhìn kích thước cũng khá hợp với cơ thể tôi.

Lưu Chu tấm tắc nói: “Đúng là xiêm y của Hoàng hậu có khác, cũ mấy thì vẫn là đồ tốt.”

Hoán Bích vội vàng thay áo cho tôi, nói: “Nương nương nhanh lên một chút, kẻo lại khiến Hoàng thượng và Hoàng hậu sốt ruột.”

Lúc này tôi cũng không để ý được nhiều, vội thay xiêm y rồi ngồi vào trong chiếc xe Địch phượng ngọc lộ. Rèm xe buông xuống, tôi nghe thấy Cận Tịch cất tiếng thở dài vẻ đầy nghi hoặc từ phía sau: “Sao lại quen mắt thế nhỉ?”

Tôi không có thời gian rảnh để suy nghĩ về lời của nàng ta, trong lòng thầm mong mình đừng tới trễ quá.

Thế nhưng cũng có một tia nghi hoặc trào dâng trong tôi, dường như có chỗ nào đó có vấn đề rất lớn, chỉ là bây giờ tôi không còn nhiều thời gian để suy đoán nữa thôi.

Q.3 – Chương 19: Nửa Đêm Dạ Người Sinh Oán Hận

Chiêu Dương điện sâu thẳm mà rộng lớn, tôi đứng bên trong đã được nửa tuần hương nhưng vẫn chẳng thấy Huyền Lăng và Hoàng hậu ra ngoài, cũng chẳng có chút động tĩnh nào.

Đương lúc nghi hoặc, Tiễn Thu cười tủm tỉm đi ra, cung kính khom người hành lễ với tôi. “Làm phiềm Chiêu nghi nương nương phải đợi lâu, vừa rồi bệnh đau đầu của Hoàng hậu nương nương tái phát, hết sức khó chịu, lúc này Hoàng thượng đang ở trong bón thuốc cho nương nương, đợi lát nữa là có thể ra ngoài, xin Chiêu nghi hãy chịu khó đợi thêm chút nữa.”

Tôi tươi cười, hòa nhã nói: “Đã làm phiền cô nương chuyển lời rồi, không biết bây giờ Hoàng hậu nương nương đã đỡ hơn chưa?”

Tiễn Thu cười, đáp: “Đó là bệnh cũ của Hoàng hậu nương nương, uống chút thuốc vào là khỏi thôi.”

Tôi vội nói: “Vậy thì tốt quá, chỉ mong nương nương phượng thể an khang.”

Tiễn Thu vốn cũng là người khéo ăn khéo nói, lập tức tươi cười. “Nô tỳ đã nói rồi mà, chắc chắn Chiêu nghi nương nương rất quan tâm đến Hoàng hậu nương nương.”

Trong điện vô cùng tịch mịch, ngoài các cung nữ, thái giám đang chờ bên ngoài, chỉ còn có mình tôi.

Đó là một thứ cảm giác rất bối rối, Chiêu Dương điện vốn chỉ thuộc về Hoàng hậu, vậy mà lúc này tôi lại đứng một mình ở đây, trong sự tịch mịch đến lạ thường.

Ngoài cửa sổ ngợp đầy tuyết trắng, dưới một mảng màu thuần khiết như vậy, Tử Áo Thành càng có vẻ rộng rãi và tịch mịch lạ thường. Cung của Hoàng hậu xưa nay vốn không đốt hương, hôm nay cũng dùng trầm thủy hương chỉ có trong dịp đại lễ, mùi thơm vừa đắng vừa ngọt lan tỏa khắp điện, khiến người ta cảm nhận được sự tĩnh lặng và trang trọng tột cùng.

Dường như có tiếng bước chân vang lên, rồi một người thất thanh gọi tôi: “Hoàn Hoàn.” Tôi ngoảnh lại, thấy là Huyền Lăng. Trong điện đa phần treo những bức rèm màu xanh và đỏ, do đó chiếc áo màu vàng tươi trên người y lại càng bắt mắt hơn.

“Hoàng thượng…” Tôi khẽ cất tiếng gọi y.

Ánh sáng trong điện mờ ảo, từng làn khói trắng nghi ngút tỏa ra từ chiếc lò đốt trầm thủy hương, thêm vào đó lại đang ở xa nhau nên tôi không thể nhìn rõ thần sắc của y lúc này. Chỉ nghe y mơ hồ cất tiếng: “Sao nàng không gọi ta là Tứ lang nữa?”

Tứ lang? Tôi có chút thẹn thùng, còn cảm thấy ngạc nhiên, trong cung của Hoàng hậu tuy không có người nào nhưng gọi như thế hình như không được hay lắm. Thế nhưng y lại truy hỏi tiếp, hơn nữa trong lời truy hỏi còn một mực tự xưng mình là “ta”.

Đây là lần thứ hai tôi nghe thấy y tự xưng bản thân như vậy.

Rồi tôi khẽ trả lời: “Tứ lang, thần thiếp ở đây.”

Y khẽ “ồ” một tiếng, bước lên phía trước một bước, hơi do dự: “Hoàn Hoàn?”

Trái tim tôi đột nhiên đập thình thịch dữ dội, miệng vẫn dịu dàng đáp lại y một tiếng: “Là thiếp.”

Y c