
hần hờn dỗi, nói : “ Thần thiếp chỉ là nữ tử nhỏ nhoi giữa hậu cung, nào có chủ kiến gì, chẳng qua tâm ý của Hoàng thượng bị thần thiếp may mắn đoán bừa mà trúng thôi.Đám đại thần đó quen thuộc luân lý sách vở, thần thiếp quen thuộc với Hoàng thượng. Thiên ý của Hoàng thượng, thần thiếp vẫn có thể đoán được vài phần, các đại thần lại không đoán được. Thần thiếp thầm nghĩ, Hoàng thượng muốn triều đình an ổn, làm sao có thể vì văn thần trách võ tướng hoặc áp lực chế văn thần mà dung túng võ tướng.”
Huyền Lăng than thở nói : “Huyên Huyên, quả nhiên nàng biết tâm ý của trẫm.” Bỗng nhiên chàng nhíu mày : “Nhưng Nhữ Nam vương sớm hay muộn cũng phải xử lý. Nếu không triều đình sẽ thành vây cánh của hắn. Giang sơn của trẫm không yên ổn rồi.”
Quả nhiên, chàng có tâm tư này. Trong lòng bắt đầu sinh hi vọng, nói : “ Hoàng thượng có tâm này, là phúc của lê dân giang sơn. Nhưng bây giờ, không phải là lúc loại bỏ hắn.”
Chàng ngón nhìn tôi, trong mắt có tia phó thác : “Huyên Huyên, trẫm quyết định chờ sau khi bình ổn chuyện này sẽ cho huynh trưởng nàng nhậm chúc binh bộ, nắm giữ binh quyền vũ lâm quân cận thân thị vệ của trẫm.” Tim tôi nhảy dồn dập, trao tặng ca ca binh quyền vũ lâm quân, muốn phân chia thế lực của Nhữ Nam vương. Huyền Lăng nghiêm mặt nói : “Chỉ có huynh trưởng nàng thôi thì chưa đủ, nhưng tướng có tài không thân cận Nhữ Nam vương, trẫm đều dụng tâm đề bạt. Nhưng, không thể sớm bứt dây động rừng, còn tính toán trong lòng, cho nên việc này vẫn có chỗ do dự.”
Đúng vậy, nếu bứt dây động rừng, vậy thì không chỉ đơn giản như kiếm củi ba năm thiêu .một giờ. Tôi dụng tâm suy tính, trầm tư rất lâu, nói : “Nhữ Nam vương và vương phi đã sớm không còn phú quý gì có thể hưởng.Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ thiên hạ, xem ra chỉ có thể thưởng cho con cái họ thôi.”
Trong mắt Huyền Lăng hiện tia quang mang nóng bỏng, vui vẻ nói : “Không sai. Vương phi sinh cho hắn một nam một nữ, trưởng nữ là Khánh thành quận chúa, năm nay tròn 14 tuổi, trẫm có ý ngoại lệ phong nó làm công chúa, sau đó phong con trai làm thế tử, nối nghiệp cha.”
Tôi gật đầu mỉm cười : “Hoàng thượng anh minh, chủ ý cũng rất thỏa đáng. Chỉ có điều, thần thiếp nghĩ không chỉ phong công chúa, mà phong hào cũng cần thay đổi, Lấy hai chữ Cung Định đi, cũng đẻ nhắc nhở phụ thân nó ‘cung kính an định’. Đương nhiên, Hoàng thượng không muốn động đến binh khí để hóa giải mối họa bức tường huynh đệ, vậy phải xem vương gia có thể lĩnh hội thiên ân hay không? Hơn nữa công chúa Cung Định được nuôi dưỡng trong cung, do thái hậu tự mình nuôi nấng – tương lai dường như có bất trắc, cũng tạm thời khống chế thế lực Nhữ Nam vương.”
Chàng lưu tâm trầm tư, chốc lát vui mừng, nói : “ Không sai, cứ làm theo nàng nói, trẫm lập tức truyền chỉ.” Chàng nói xong, thái độ cũng thoải mái hơn, bèn bồng tôi lên đi đến phòng nghỉ, khẽ cười sau tai tôi : “ Nàng vừa nói anh hùng khó quá ải mỹ nhân…”
Tôi cười nhẹ, đẩy chàng ra : “ Hoàng thượng còn trêu thần thiếp được, thần thiếp đâu dám gọi là mỹ nhân.” Ngoài miệng nói xong, trong lòng muốn tìm cách lấy cớ đùn đẩy trách nhiệm với chàng. Tối hôm qua vừa mới cùng chàng thân thiết, tốt nhất một hai ngày không nên gần gũi chàng.
Đang định tiến vào phòng nghỉ, nghiêng đầu nhìn mặt Lý Trường hiện vẻ lo âu, đi theo sau nhắc nhở : “ Hoàng thượng, Hoàng thượng, đêm nay người đã chọn An tiểu viện thị tẩm rồi.” Hắn chần chờ : “ Bên phía tiểu viện đã phái người hỏi qua.”
Huyền Lăng ‘a’ một tiếng, có chút giật mình, suy nghĩ một chút nói : “Vậy ngươi đi nói với nàng ta, kêu đêm nay không cần tới, mau đi nghỉ sớm đi.”
Chàng cân nhắc một chút, tôi rời khỏi ngực chàng, nói : “ An muội muội mới được Hoàng thượng sủng ái không lâu, đang lúc nên yêu thương muội ấy nhiều, sao có thể để muội ấy phòng không chứ? Có lẽ thần thiếp nên cáo lui.” Nói xong, xoay người muốn đi.
Huyền Lăng giữ chặt ống tay áo tôi, nói : “Nàng khoan đi đã.” Thần sắc nghiêm trang muốn dặn dò Lý Trường đi từ chối Lăng dung. Tôi dễ dàng để chàng nắm ống tay áo mềm giọng khẽ cười : “Không biết lúc này An muội muội đang mỏi mắt Hoàng thượng giá lâm thế nào đó, Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, nhất tôn cửu đỉnh, không nên thất tín với muội ấy.”
Thần sắc chàng nhoáng lên một cái, hơi cười nói : “Nhưng trẫm muốn cùng nàng…”
Tôi mỉm cười nói : “Chỉ cần Hoàng thượng nhớ đến thần thiếp là tốt rồi, làm sao thần thiếp có thể cùng An muội muội tranh giành giây phút ngắn ngủi với An muội muội cơ chứ!” Chàng hết cách khi tôi cứ khăng khăng đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, cũng mỉm cười ưng thuận, nhìn bóng tôi rời đi.
Ban đêm rất lạnh, sau đêm đông Tết Nguyên Tiêu, bầu trời vẫn đầy tuyết rơi như lông ngỗng, trong kiện liễu có lò sưởi, rất ấm áp. Quan nội giám nâng kiệu dẫm nát trên nền tuyết tạo tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, không nghe thấy tiếng người.
Tôi vén rèm, đi qua chiếc xe Phượng Oanh Xuân Ân đang chở lăng dung đến nghi nguyên điện, người lái xe cầm chiếc đèn lồng lớn theo gió lay động trong tuyết sắc mờ mịt, càng xe ở trên mặt tuyết ầm ầm qua đi, ngọc lưu ly của đèn lồng va chậm gió