
đại thần đang tấu đã cáo lui, Huyền Lăng lẳng lặng một người tựa vào chiếc ghế bàn long, ngửa mặt nhắm mắt dưỡng thần. Tôi lặng lẽ đi vào, lấy tổ yến ở trong hộp thức ăn ra. Chàng nghe có tiếng động, thấy tôi, cười mệt mỏi, nói : “Huyên Huyên, nàng đã đến rồi.”
Tôi dịu dàng mỉm cười : “ Không có làm ồn đến Hoàng thượng chứ!”
Chàng lắc đầu, nói : “ Hai ngày nay nàng cũng nghe nói rồi à?”
Tôi hơi gật đầu : “Vâng. Việc này đồn ầm cả lên, dù thần thiếp thân trong hậu cung cũng biết một chút. Nhưng triều chính phiền nhiễu, Hoàng thượng cũng cần phải chăm sóc sức khỏe mới là quan trọng.” Tôi đem tổ yến đặt tới trước mặt chàng, lại cười nói : “ Thần thiếp tự mình ninh hầm, Hoàng thượng cùng càng đại thần nghị sự rất lâu, hãy nếm thử xem trơn yết hầu không?”
Chàng nghe vậy mỉm cười, tiếp tục múc một thìa nói : “ Rất ngọt.”
Tôi nháy mắt, cũng múc một thìa ăn, nghi hoặc nói : “ Có ngọt lắm đâu. Hoàng thượng không thích ăn đồ ngọt quá, nên thần thiếp không cho nhiều đường vào.”
Mi của chàng giãn ra, cánh tay khẽ duỗi cười nói : “ Ngọt không phải từ tổ yến, mà tự nàng thật tâm muốn ninh hầm tổ yến.” Chàng sờ vào tay tôi, nói : “ Tay có bị bỏng không?” Lòng tôi hơi động, chàng tiếp tục nói hết : “ Nhớ rõ lần đầu tiên nàng hầm tổ yến cho trẫm, không cẩn thận còn để bị bỏng.”
Tự dưng trong lòng tôi xúc động chuyện trước kia, chàng còn nhớ rõ như vậy. Trong phút chốc, mắt thấy phòng đầy ánh sáng, tựa như mười bảy ánh trăng và mùi hương Long Tiên hương di chuyển như nước trong không khí, sáng rực mà yên tĩnh. Trong lòng nặng trĩu, vì thế nói : “ Thần thiếp đâu có hậu đậu như vậy, lần đó hơi nóng vội thôi.”
Khi nói chuyện, chàng dốc ngược chén tổ yến uống hết, nói : “Nàng cũng biết Nhữ Nam vương ẩu đả ngôn quan. Vậy – nàng cảm thấy trẫm nên xử trí như thế nào, có nên theo phép công mà xử lý, trách phạt Nhữ Nam vương không?”
Trong lòng có trăm ngàn ý niệm, suy nghĩ hồn loạn, chỉ cần tôi nói phạt theo lẽ công mà xử lý, trách phạt Nhữ Nam vương là được sao? Kẻ thù đầu tiên sẽ được báo. Nhưng phút chốc nghĩ lại, rất nhanh trấn tĩnh nói : “ Hoàng thượng thân nhất quốc chi quân, đương nhiên sẽ phạt theo lẽ công bằng, nhưng – không nên trách phạt Nhữ Nam vương.”
Chàng nheo mắt lại, nhìn tôi, cảm thấy bất ngờ ‘a’ một tiếng, nói : “ Trẫm tưởng nàng sẽ đề nghị trẫm phạt Nhữ Nam vương? Nàng cứ nói ra nghe thử.”
Tôi hàm chứa ý cười nhìn chàng : “Hoàng thượng không trách thần thiếp muốn nghị luận chính sự chứ?”
Chàng nói : “Không sao, trẫm coi như trò chuyện với nàng, tuyệt không trách tội.”
Tôi thở đều đặn, đứng ở cạnh chàng ngân nga nói : “Thần thiếp sẽ không vì tư lợi mà để Hoàng thượng trách phạt Nhữ Nam vương. Trước mắt việc quan trọng nhất là trấn an lòng người, hóa giải mâu thuẫn văn võ đại thần. Hai hổ đánh nhau, tất có một con bị thương, bất luận bên nào bị thương, thì cuối cùng vẫn là căn cơ của quốc gia bị tổn thương. Mà bây giờ xử phạt Nhữ Nam vương, chỉ e sẽ khiến võ tướng triều đình càng thêm bất mãn. Võ tướng – là người cầm binh quyền.”
Tay phải Huyền Lăng để ở cổ cáo, từ từ cân nhắc. Tôi tiếp tục nói : “ Thật ra Hoàng thượng không cần dùng cách xử phạt Nhữ Nam vương để bình ổn chuyện này, nếu làm như vậy, chỉ tổ thuận tình anh mất tẩu. Văn thần sục sôi chẳng qua muốn một lời giao phí, Hoàng thượng cho họ một lời giao phó là xong, tốt nhất là bắt Nhữ Nam vương đến phủ tạ tội.”
Huyền Lăng hơi giật mình, xua tay cười khổ nói : “ Nàng muốn Nhữ Nam vương đến phủ tạ lỗi? Hắn tâm cao khí ngạo như vậy, chẳng thà giết hắn cho xong.”
Tôi hé miệng cười : “Đó cũng chưa hẳn.” Tôi tới phía sau chàng, nhẹ nhàng chỉnh ống tay áo, nói : “ Vương gia chinh chiến sa trường, vì nước giết địch, có thể coi là anh hùng. Vậy anh hùng, khó qua ải nào nhất?”
Chàng vỗ tay cười to : “ Anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân! Đứa bé thông minh lanh lợi như nàng! Chiêu này mà nàng cũng nghĩ ra được.” Tôi cười nói : “Hoàng thượng cũng biết anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà. Thần thiếp đâu hiểu chuyện quốc gia đại sự, biết đến cũng chỉ chút chuyện vặt vãnh nhỏ bé trong nhà mà thôi. Vương gia sợ vợ như hổ, nếu để Nhữ Nam vương phi đi khuyên, tất nhiên nắm chắc phần thắng rồi. Thần thiếp cũng từng gặp mặt Nam vương phi một lần, biết được người ấy không phải là người hung hãn đố kị không biết gì.”
Chàng ngẫm cũng có lý, cười khoái : “ Vậy, ai đi khuyên Nhữ nam vương phi đây?” Tuy chàng hỏi, nhưng ánh mắt dừng trên người tôi.
Tất nhiên chàng muốn tôi đi, chàng mở miệng nói ra và tôi mở miệng nói ra đều cùng một kết quả, thà như vậy, chi bằng tôi nói càng tốt hơn, thứ nhất cho chàng biết tôi có tâm ý, thứ hai cũng có thể phân ưu. Vì thế nói : “ Nếu Hoàng thượng không chê thần thiếp không có tài cán gì, thì thần thiếp xung phong nhận việc này.”
Quả nhiên chàng tươi cười rạng rõ, đưa tay ôm tôi vào lòng, cười nhẹ : “ Giữa hậu cung, chỉ có Huyên Huyên nàng là người có khả năng phân ưu giải nạn với trẫm. Những đại thần cầm bổng lộc của trẫm, làm ầm ĩ cả ngày, mà chỉ có thể nghĩ ra cách phạt hay không, thật ra vô dụng cùng cực.”
Tôi cười bảy phần, ba p