Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323955

Bình chọn: 7.00/10/395 lượt.

âm sợ hãi, chẳng dám biện bạch gì cho mình. Về sau Thục phi vừa bước vào cũng bị Hoàng hậu trách mắng một trận, nói cái gì mà nhu nhược, đớn hèn, làm Thục phi sợ đến nỗi không cả dám thở mạnh.” Nàng ta nhìn lướt qua khuôn mặt Hoàng hậu, rồi lập tức cười, nói: “Biểu ca cũng chớ nên tức giận làm gì, biểu tỷ vừa khỏi ốm sau cơn bệnh lâu ngày, dễ nổi giận cũng không phải là điều gì khó hiểu!” Sau đó lại ghé tới bên tai Huyền Lăng, cất tiếng rủ rỉ: “Ngoài những thang thuốc mà thái y thường kê, biểu ca cũng nên kêu thái y điều chế cho Hoàng hậu mấy loại thuốc như Khôn Bảo hoàn, Bạch Phượng hoàn, Phục Xuân thang nữa mới được.”

Hồ Uẩn Dung nói tuy rất khẽ, thế nhưng mấy phi tần trẻ tuổi ở gần đều nghe thấy cả, không kìm được che miệng cười khúc khích. Huyền Lăng bật cười nhéo cổ tay nàng ta một cái, khẽ mắng: “Ăn nói linh tinh, Hoàng hậu đâu đã tới mức phải như vậy.” Ngoài miệng tuy cười, thế nhưng khi ánh mắt y nhìn về phía Hoàng hậu, đôi hàng lông mày bất giác hơi máy động, dường như khá giận dữ, nhưng rốt cuộc vẫn kìm nén được, chỉ hờ hững nói: “Sau này ít tức giận thôi, như thế không tốt cho thân thể của nàng.”

Hoàng hậu gặp phen biến cố này vẫn không hề nôn nóng, cúi đầu, cất giọng ung dung: “Uẩn Dung xưa nay vẫn luôn được Hoàng thượng và Thái hậu yêu thương, lỡ như phạm lỗi, há chẳng khiến Hoàng thượng và Thái hậu phải đau lòng? Thần thiếp kỳ thực chỉ là quan tâm tắc loạn đó thôi.”

Hồ Uẩn Dung chỉ khẽ cười nhạt, rốt cuộc vẫn là Quỳnh Chi cất tiếng: “Vậy xin đa tạ sự quan tâm của Hoàng hậu.”

Lữ Chiêu dung trù trừ một hồi lâu, dường như có lời muốn nói, cuối cùng vẫn không kìm nén được: “Vừa rồi Quỳnh Chi cô cô nói Hoàng hậu là phượng hoàng ở trung cung, Thục phi thì làm chủ tây cung, ứng với thần điểu Túc Sương, vậy theo như lời cô cô nói, Hồ…” Nàng ta thoáng do dự một chút, không biết nên xưng hô thế nào mới phải: “Trên áo nàng ta thêu hình thần điểu Phát Minh, há chẳng phải tương ứng với ngôi Quý phi của đông cung hay sao?” Nghĩ tới tin đồn Hồ Uẩn Dung đã được phong làm Xương Phi, sắp ngồi lên ngôi Quý phi, nàng ta không kìm được ngấm ngầm chặc lưỡi.

Lời đồn chẳng qua chỉ là lời đồn, nếu thật sự có tâm tư như thế há có thể để lộ ra cho mọi người hay biết. Dư Dung Nương tử đang đắc sủng mấy tháng qua không kìm được cất tiếng cười lạnh. “Lương đệ phúc phận lớn quá! Chí khí lớn quá!”

Hồ Uẩn Dung coi như không nghe thấy, cẩn thận tháo khối ngọc bích đeo trên chiếc vòng trên cổ xuống, chỉnh lại xiêm y cẩn thận, trịnh trọng quỳ xuống. “Hoàng thượng cho rằng thần thiếp dám tự coi mình là thần điểu Phát Minh ư? Hoàng thượng còn nhớ không, thần thiếp khi vừa sinh ra đã cầm trong tay khối ngọc này.” Nàng ta kính cẩn dâng khối ngọc bích trong tay lên. “Mời Hoàng thượng xem kĩ bức hình được điêu khắc bên trên đó.”

Tôi đứng bên cạnh Huyền Lăng tỉ mỉ nhìn kĩ, thấy đó là một khối ngọc bích màu đỏ hiếm có, chẳng qua chỉ to bằng một nửa bàn tay trẻ con, đỏ như mào gà, mặt trước có khắc bốn chữ “vạn thế vĩnh xương” theo lối cổ, xung quanh là dày đặc những đường hoa văn cực kỳ tinh tế, mặt sau thì có hình một cặp thần điểu, thoạt nhìn rất giống với phượng hoàng, phải nhìn kĩ mới có thể nhận ra cả hai đều là thần điểu Phát Minh ở phương đông.

“Thần thiếp sau khi sinh không thể xòe bàn tay ra được, mãi tới hôm gặp Hoàng thượng người mới đích thân cạy tay thần thiếp lấy ra khối ngọc bích này, bên trên khắc bốn chữ “vạn thế vĩnh xương”, ý rằng quốc vận Đại Chu ta muôn đời hưng thịnh, thiên hạ yên bình. Thần thiếp may được trời cao hậu ái, mang theo khối ngọc bích này mà sinh ra, về sau lại được hầu hạ thiên tử, tất nhiên phải dốc hết sức mình, không dám sơ suất chút nào. Không thể sinh hoàng tử nối dài dòng giống hoàng tộc, thần thiếp ngày đêm bất an, chỉ có thể thường xuyên cầu xin thần linh ban phúc, phù hộ cho Đại Chu. Lại thấy bức hình được điêu khắc trên khối ngọc này rất giống với phượng hoàng, thần thiếp thực là vừa sợ hãi vừa nghi hoặc, thầm nghĩ hai vị biểu tỷ đều là Hoàng hậu, hơn nữa Nghi Tu biểu tỷ còn đang chưởng quản hậu cung, trên khối ngọc của thần thiếp ắt không phải là hình phượng hoàng thật sự. Sau khi mở xem vô số cổ tịch, thần thiếp mới hay đó là thần điểu Phát Minh, thời cổ từng nắm điềm lành một phương, báo việc mưa thuận gió hòa. Thần thiếp vô cùng mừng rỡ, thế là bèn tự tay thêu bức hình này lên chiếc áo mà mình yêu thích nhất, hy vọng nó có thể phù hộ cho Đại Chu, hoàn toàn không có ý nhòm ngó bảo tọa Quý phi đâu.” Nàng ta tỏ ra hết sức trang trọng, nói năng điềm đạm đâu ra đó, phong thái chẳng thua kém gì một vị Quý phi.

Huyền Lăng đích thân đỡ nàng ta dậy, xúc động nói: “Thực đã vất vả cho nàng rồi.”

Hồ Uẩn Dung thoáng lộ vẻ ngượng ngùng, ngay sau đó liền ngạo nghễ ngẩng đầu, đưa mắt nhìn qua phía An Lăng Dung. “May mà có Chiêu viện tâm tư tinh tế, lúc nào cũng để ý tới Yến Hy điện, ngay cả lúc thăm bệnh cũng không bỏ sót, nhờ thế một phen khổ tâm của thần thiếp mới tới được tai Hoàng thượng, đồng thời còn được mọi người hay biết.” Nàng ta khẽ cười tủm tỉm. “Chuyện lần này còn phải cảm tạ Chiê


Insane