
, bên khóe miệng thấp thoáng một nét cười khẩy. “Tiếm việt phạm thượng thì đương nhiên phải trừng phạt nghiêm khắc, có điều… vừa rồi Hoàng thượng cho rằng thần thiếp cố ý thêu hình phượng hoàng lên áo, còn Thục phi năm xưa lại chỉ vô tình mặc nhầm áo cũ của Thuần Nguyên Hoàng hậu. Thần thiếp cố ý thì bị giáng xuống làm Lương đệ tòng ngũ phẩm, trong khi đó Thục phi vô tình lại bị biếm làm Quý nhân chính lục phẩm, mà nghe nói năm xưa khi Thục phi bị cấm túc trong Đường Lê cung, từng phải chịu không ít nỗi khổ, thức ăn mà phủ Nội vụ đưa tới toàn là đồ thiu mốc, giữa trời đông giá rét đến than để sưởi cũng không có, bị lạnh đến nỗi nứt nẻ đầy người, để mời được thái y đã phải trả giá bằng tính mạng của một thị tỳ hầu cận. Nếu thần thiếp thật sự bị Hoàng thượng trừng phạt, một tháng ít ra còn có thể gặp Hòa Mục một lần, trong khi đó Thục phi lại bị đuổi tới chùa Cam Lộ, nếu không vì phúc trạch sâu dày, chỉ e đến tận cuối đời cũng chẳng thể gặp lại Lung Nguyệt!”
“Đám nô tài dám ức hiếp nàng ở phủ Nội vụ đều đã bị trẫm trừng phạt đích đáng rồi.” Trong lòng tôi bất giác trào lên muôn vàn cảm xúc đan xen, chẳng trách sau khi về cung, Hoán Bích từng lén đi tìm kiếm những tên thái giám năm xưa đã ức hiếp chúng tôi, vậy mà chẳng có chút manh mối nào, hóa ra còn có duyên cớ này ở bên trong nữa. Huyền Lăng hơi run rẩy một chút, nơi đáy mắt để lộ một tia áy náy. “Trẫm vẫn luôn ngỡ rằng cái chết của Lưu Chu chỉ là ngoài ý muốn.”
“Đa tạ Hoàng thượng. Có điều, đó đều là việc đã qua rồi.” Tôi cố gắng che giấu tâm trạng mất bình tĩnh nơi đáy lòng, giọng nói vang lên nghe vô cùng cảm động. Hơi dừng một chút, tôi mỉm cười nhìn Hồ Uẩn Dung, nói: “Hoàng thượng cực kỳ thương yêu muội muội, cho nên mới không đành lòng phạt nặng đấy thôi. Xét về tình cảm thân sơ với Hoàng thượng, bản cung đâu thể nào so sánh với muội muội được.”
Nàng ta cố tình nhắc lại những chuyện ngày xưa, giọng nói cũng có vẻ khá tự đắc, nhưng ý tứ kỳ thực không phải ở trong lời, một phen công phu miệng lưỡi rõ ràng không chỉ để khoe khoang: “Thục phi tự hạ thấp bản thân quá rồi, không phải biểu ca cố tình thiên vị ta đâu, mà là Thuần Nguyên Hoàng hậu và Hoàng hậu biểu tỷ không hoàn toàn giống nhau. Theo ta được biết Thuần Nguyên Hoàng hậu do chính thất Đào phu nhân sinh ra, còn Hoàng hậu biểu tỷ thì là con gái của tam di nương.” Bên khóe miệng nàng ta thoáng hiện một nụ cười đầy ý vị. “Thuần Nguyên Hoàng hậu là nguyên phối của Hoàng thượng, cũng là tỷ tỷ ruột dòng đích của Hoàng hậu biểu tỷ. Ngày đó nhà họ Chu xuất hiện một hậu một phi đã là giai thoại trong thành, chỉ là khi Thuần Nguyên Hoàng hậu còn tại thế, Hoàng hậu biểu tỷ vẫn là Quý phi, phong hậu cũng là tục huyền. Trong dân gian việc cưới vợ còn chia ra vợ kết tóc và vợ kế, dòng đích dòng thứ cũng có sự khác biệt rõ ràng, Hoàng hậu tất nhiên là không thể so với Thuần Nguyên Hoàng hậu được.”
Lời này của nàng ta quả đúng là cực kỳ cay nghiệt! Mọi người trong cung đều biết Hoàng hậu xuất thân là con dòng thứ, tuy sau khi Thuần Nguyên Hoàng hậu qua đời cũng được lập làm Hoàng hậu, nhưng bất kể là ai cũng đều rõ cả, địa vị của hai vị Hoàng hậu này trong lòng Huyền Lăng thực là một trời một vực, sau này nếu y qua đời, trong lăng tẩm cũng sẽ chỉ cho phép Hoàng hậu nguyên phối được chôn cùng, còn Chu Nghi Tu thì phải nằm trong chiếc quan tài cách đó một trượng về phía bên trái. Những điều vi diệu bên trong đó ai mà chẳng hay, thế nhưng Hồ Uẩn Dung chính là người đầu tiên dám nói thẳng ra mà không kiêng dè như thế.
Hoàng hậu xưa nay vẫn luôn điềm tĩnh, ung dung, thế nhưng khi nghe thấy hai chữ “đích, thứ” kia, cơ thịt trên mặt không kìm được hơi co giật, lại nghe thấy mấy chữ “vợ kết tóc” và “vợ lẽ”, tuy ngoài mặt chưa tỏ vẻ gì nhưng hai tay đã run bần bật, hiển nhiên là vô cùng tức giận. Từ khi vào cung tới giờ, tôi chưa từng nhìn thấy thần sắc như vậy ở nàng ta, xem ra ai ai cũng có điểm yếu, và Hoàng hậu không phải là ngoại lệ.
Thế nhưng chỉ sau khoảnh khắc, nàng ta đã giấu hai bàn tay đang run rẩy vào trong tay áo rộng, bình thản nói: “Bản cung chỉ có một người tỷ tỷ ấy thôi, từ nhỏ đã được tỷ tỷ thương yêu rất mực rồi. Hai tỷ muội bọn ta tình cảm sâu đậm, bản cung tất nhiên lúc nào cũng đặt tỷ tỷ lên trên, hoàn toàn không dám so sánh.”
Bên khóe môi Hồ Uẩn Dung thoáng qua một nụ cười giễu cợt, thế nhưng thần sắc thì thành khẩn vô cùng: “Phải rồi, muội cũng nghĩ như vậy, biểu ca thử nói xem có đúng thế không nào?”
Ánh mắt Huyền Lăng không dừng lại ở bất cứ người nào, mà nhìn thẳng về phía chân trời xa xa. Lúc này dường như y đã nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Thuần Nguyên Hoàng hậu, ánh mắt lộ vẻ mê say, từ trong miệng bật ra những lời lẩm bẩm vô cùng quyến luyến: “Tất nhiên là không giống nhau rồi.”
Q.6 – Chương 29: Tin Đồn Như Gió Tan Tác Bay
Con người ai mà không có tấm thân máu thịt, tất nhiên khó tránh khỏi bị tổn thương, mà những vết thương nơi đáy lòng thường khó lành hơn vết thương ngoài da thịt rất nhiều.
Hoàng hậu dường như đã quá quen với bộ dạng thất thần của Huyền Lăng, đối với n