
mà thầm cảm kích. Nếu y nói là vì tôi mà đưa Lung Nguyệt tới, chỉ e Kính Phi sẽ cả nghĩ, còn nếu nhắc tới tình thân thủ túc, vậy thì lại là lẽ đương nhiên.
Tôi thoáng suy nghĩ một chút, rồi bèn nói thẳng: “Vừa rồi thần thiếp đã thương lượng xong xuôi với Kính Phi tỷ tỷ rồi, Hàm Nhi và Linh Tê đều còn nhỏ, thần thiếp phải hết lòng chăm sóc, thực sự không có thời gian rảnh để lo cho Lung Nguyệt. Do đó thần thiếp chỉ đành nhờ Kính Phi tỷ tỷ thêm mấy năm, chờ khi Lung Nguyệt gả chồng thì cảm ơn Kính Phi tỷ tỷ cả thể vậy.”
Huyền Lăng không ngờ tôi lại nói như vậy, hơi ngây ra một chút, sau đó liền vui vẻ cười nói: “Tốt quá rồi! Nàng đã thương lượng xong với Kính Phi, vậy trẫm cũng không còn phải khó xử nữa. Dù sao Quân Chiêu điện và Nhu Nghi điện cũng không xa nhau mấy, chỉ cần qua lại nhiều một chút là được rồi.”
Kính Phi thấy Huyền Lăng vui vẻ đồng ý thì vội vàng đứng dậy tạ ơn. Huyền Lăng uống thử một ngụm canh mật thập cẩm, mím môi, nói: “Đúng là không tệ.” Rồi lại bảo: “Trong canh này có hoa cúc, hoa cúc tính mát, nàng đang trong thời gian ở cữ không được ăn đâu đấy.”
Tôi gật đầu cười khẽ. “Thần thiếp biết, canh này vốn là chuẩn bị cho Hoàng thượng đó mà. Hoàng thượng bận rộn việc nước, uống chút đồ tươi mát hạ hỏa là tốt nhất.”
Y đưa tay khẽ gãi mũi tôi một cái. “Vẫn là nàng có lòng nhất.” Tôi bất giác ngây người đờ đẫn, dường như thời gian đang chảy ngược, con người của năm xưa đang vừa nhéo mũi tôi vừa vui vẻ nói cười. Huyền Lăng tò mò hỏi: “Đang yên đang lành sao lại ngây ra thế, cơ thể có chỗ nào không thoải mái phải không?”
“Thần thiếp không sao…” Tôi mới nói được nửa chừng, chợt một gã thái giám của phủ Nội vụ bước tới hành lễ với Huyền Lăng: “Khởi bẩm Hoàng thượng, phong hiệu cho Từ Quý tần đã được liệt xong, mời Hoàng thượng đích thân lựa chọn.”
Huyền Lăng nói: “Trẫm đã xem tấu chương cả ngày rồi, hai mắt nhức mỏi lắm.” Dứt lời bèn quay sang nhìn tôi. “Hoàn Hoàn, đây là những phong hiệu được phủ Nội vụ liệt ra cho Yến Nghi, nàng đọc trẫm nghe đi.”
Tôi mỉm cười vâng lời, đón lấy tờ giấy đỏ đó xem thử, thấy bên trên có ba chữ lớn được viết bằng mực vàng, lần lượt là thuận, cung, trân.
Tôi vừa mới đọc xong chữ thuận, Huyền Lăng đã mỉm cười gật đầu: “Chữ này không tệ.”
Tôi vừa định tán thành, chợt lòng thầm máy động, nhớ lại chuyện xưa, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Kính Phi nhìn tới, biết rằng nàng ta cũng đã nghĩ đến rồi. Quả nhiên Kính Phi khẽ ho một tiếng, nói: “Hoàng thượng, thụy hiệu của Hoa Phi ngày trước chính là chữ thuận này, bây giờ dùng cho Từ Quý tần sợ là không may mắn lắm.”
Huyền Lăng hơi biến sắc, nói: “Đúng thế, vậy đổi sang chữ khác đi là được.” Dứt lời liền quay qua nói với tôi: “Đọc tiếp đi.”
Tôi chậm rãi nói: “Là chữ cung. Tôn hiền quý nghĩa ấy là cung, kính trên nhường dưới cũng là cung.”
Huyền Lăng khẽ gật đầu. “Chữ này dùng để nói về Yến Nghi rất thích hợp, cứ tạm để đó đã, hãy đọc thêm chữ nữa đi.”
Tôi mỉm cười điềm đạm. “Là chữ trân.”
“Chữ trân nào?”
“Trân trong trân châu.” Tôi quơ nhẹ tờ giấy đỏ trong tay, nói: “Từ muội muội sinh cho Hoàng thượng nhị Hoàng tử, Hoàng thượng nhất định sẽ yêu thương muội ấy như trân bảo, cho nên phủ Nội vụ mới chọn chữ này.”
Huyền Lăng cười nhạt một tiếng, nói: “Chữ trân tuy rằng tốt, nhưng dùng cho Yến Nghi… Tuy nàng ta vất vả sinh hoàng tử cho trẫm, nhưng địa vị trong lòng trẫm còn chưa thể coi như là trân bảo được, dùng chữ này không khỏi có phần hơi quá.”
Tôi thoáng ngẩn ra, tình cảnh lần đầu gặp gỡ Từ Yến Nghi đột nhiên thoáng hiện trong lòng. Giữa một mảng cây cối um tùm xanh biếc, nàng ta đứng một mình cô độc, ngâm bài Tứ trương cơ khiến lòng người chua xót không thôi. Uyên ương dệt cánh muốn cùng bay, nàng ta quả thực yêu thương Huyền Lăng vô cùng, nhưng tấm chân tình ấy…
Tôi cơ hồ buột miệng nói ra: “Chữ trinh thì thế nào?”
Huyền Lăng đưa mắt nhìn tôi vẻ nghi hoặc. “Chữ trinh nào?”
Tôi chậm rãi đáp: “Trinh trong trinh bạch thủ tiết. Hoàng thượng cảm thấy chữ trân trong trân châu có phần hơi quá, vậy thần thiếp thấy chữ trinh đồng âm quả thực không tệ[27'>. Từ Quý tần vào cung nhiều năm, Hoàng thượng cũng từng nói là không sủng hạnh lắm, vậy nhưng Từ Quý tần vẫn một lòng sinh hoàng tử cho Hoàng thượng, rất mực trung trinh. Chi bằng hãy thưởng cho muội ấy chữ trinh này làm phong hiệu, coi như là thành toàn cho một phen tâm ý của muội ấy với Hoàng thượng.”
[27'> Trong tiếng Hán, hai chữ “trân 珍” và chữ “trinh 贞” đồng âm, cùng đọc là zhen – ND.
Kính Phi thoáng lộ vẻ tán thưởng, Huyền Lăng thì mỉm cười vuốt ve mấy lọn tóc mai mềm mại của tôi, nói: “Vừa có xuất xứ lại vừa thích hợp, còn mang cả ý khen ngợi, trẫm có lý nào để bác bỏ đây.” Dứt lời liền đá nhẹ gã tiểu thái giám đang quỳ phía dưới. “Lời của Thục phi nương nương ngươi hãy nhớ cho kĩ đấy, đi đi.” Gã tiểu thái giám đó vội vàng dập đầu một cái, sau đó liền cung kính rời đi truyền chỉ.
Kính Phi quan sát một chút, sau đó liền cười tủm tỉm đứng dậy, nói: “Thần thiếp muốn tới Ngọc Chiếu cung chúc mừng Trinh Quý tần một tiếng, xin được cáo lui.”
Huyền Lăng khẽ xua ta