
cung quy trước Quân Chiêu điện, đánh gãy chân toàn bộ đám nô tài đó, về sau liền không còn ai dám xem thường nó chút nào. Ta phải khiến cho tất cả mọi người trong cung biết rõ, Lung Nguyệt Công chúa không phải là không có mẹ ruột thương yêu, ở chỗ của Phùng Nhược Chiêu ta, nó chính là chủ nhân của Quân Chiêu điện.”
Lòng tôi thầm cảm động, phải nuôi dưỡng con gái của một phế phi, còn phải khiến cho người ta không dám xem thường, Kính Phi quả thực đã hao tổn rất nhiều tâm sức.
Đang trong giấc ngủ Linh Tê có lẽ cảm thấy hơi nóng, liền cựa người mấy bận vẻ khó chịu. Kính Phi cẩn thận đưa tay bế nó vào lòng, động tác vô cùng thuần thục, giống như một chiếc thuyền nhỏ bao bọc lấy Linh Tê. Chắc vì cảm thấy thoải mái, Linh Tê chóp chép miệng mấy cái, sau đó lại tiếp tục ngủ say. Kính Phi nhẹ nhàng đặt Linh Tê xuống giường, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. “Khi đó Lung Nguyệt cứ khóc suốt không ngừng, nhất định đòi có người bế mới chịu ngủ. Ngoài Cận Nương và Hàm Châu ra, ta không tin tưởng bất cứ người nào khác, chỉ cùng Thẩm Thục viện ở bên chăm sóc cho Lung Nguyệt, bất kể đêm ngày.” Nàng ta khẽ cười, nói: “Ta nói vậy không phải là có ý khoe khoang gì cả, muội muội chớ nên nghĩ nhiều. Lung Nguyệt dù sao cũng không phải con ruột của ta, nếu nó là con ruột, có lẽ sẽ bị ta chiều quá mà thành hư mất.”
Tôi nắm chặt bàn tay Kính Phi, cảm động nói: “Tỷ tỷ đã dạy dỗ Lung Nguyệt rất tốt rồi.”
Sắc mặt thoáng qua một tia phức tạp, Kính Phi ghé đến bên tai tôi, nói: “Năm xưa vì muốn có con, ta mỗi ngày đều uống rất nhiều thuốc đắng, thậm chí còn lén nuôi một tiểu tướng công[26'> trong cung.” Tôi nghe thế thì biến sắc, vội vàng đuổi Bình Nương và Chung Nương ra ngoài, lo lắng nói: “Tỷ tỷ điên rồi sao, tiểu tướng công là vật yêu tà, trong chốn cung đình xưa nay vẫn luôn bị cấm, lỡ như Hoàng thượng và Hoàng hậu biết được, không trị tỷ tỷ tội dâm loạn hậu cung mới là lạ đấy.”
[26'> Ý chỉ loại búp bê làm bằng gỗ đàn hương thường được các nữ tử trong chốn cung đình thời cổ dùng để nguyền rủa người khác hoặc là cầu có con – ND.
Kính Phi bình tĩnh nói: “Chẳng qua chỉ là một con búp bê làm bằng gỗ đàn hương, tay chân có thể động đậy mà thôi, khi đó ta cũng vì mong có con quá nên mới làm bừa, một, hai tháng sau thì suy nghĩ thông suốt, thế là liền đem đốt bỏ nó đi.” Kính Phi cười lạnh một tiếng. “Bây giờ ta nhắc lại việc này không phải vì muốn nói bản thân ngày đó lẩm cẩm u mê. Ta yêu con như tính mạng, ai hại ta kiếp này không thể có con, ta thề không buông tha cho kẻ đó.” Từ nơi bàn tay vang lên mấy tiếng lách cách giòn tan, nhưng khuôn mặt nàng ta vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm như chẳng có chuyện gì. Kỳ thực mấy chiếc hộ giáp làm bằng bạch ngọc của nàng ta đều đã bị bẻ gãy, sau khi nàng ta buông lỏng bàn tay ra liền rơi lả tả xuống đất.
Tôi chỉnh lại búi tóc của mình một chút, bình tĩnh nói: “Tỷ tỷ đã quyết định chủ ý, vậy thì dễ làm rồi.”
Tôi khoác tay Kính Phi cùng bước vào Nhu Nghi điện, sai người đốt lò sưởi, lại kêu nhà bếp bưng lên hai bát canh gà ác bối mẫu làm đồ ăn lót dạ. Hầu hạ chúng tôi ăn xong, Hoán Bích liền bảo mấy tiểu cung nữ mang hoa cúc cắm trong bình đi thay. Tôi ngồi tựa người vào ghế nhìn bọn họ vừa bận rộn vừa nói nói cười cười, cảm thấy khá thú vị, đang định tán gẫu với Kính Phi đôi câu thì chợt Huyền Lăng bước vào, cười nói: “Ngay từ xa đã nghe thấy tiếng nói cười huyên náo ở chỗ nàng rồi, đúng là náo nhiệt.” Tôi hơi khom người cười khẽ. “Hóa ra Hoàng thượng bị sự náo nhiệt thu hút tới đây.” Kính Phi thấy Huyền Lăng tới, lập tức đứng dậy hành lễ.
Huyền Lăng vuốt ve bờ má tôi vẻ thương yêu. “Nàng ở chỗ này, trẫm nỡ lòng nào mà lại không đến chứ!” Rồi lại nhìn qua phía Kính Phi. “Nàng vốn giao hảo với Thục phi, sau này cũng nên qua lại nhiều một chút.”
Tôi mỉm cười đưa mắt liếc nhìn y, dịu dàng nói: “Trời trở lạnh rồi, Hoàng thượng trên đường tới đây nhất định là cảm thấy lạnh, mau dùng khăn nóng chườm mặt một chút đi. Nhà bếp vừa mới làm canh mật thập cẩm, thần thiếp ăn thấy rất ngon miệng, Hoàng thượng có muốn nếm thử một chút không?”
Huyền Lăng khẽ cười, nói: “Vừa hay trẫm đang khát, nàng thực là chu đáo. Nói ra kể cũng lạ, có lúc trẫm nghĩ tới lời khuyên nên ban đều mưa móc của nàng, liền đi tới cung khác, nhưng dù là ăn đồ điểm tâm hay uống canh ở nơi nào cũng đều cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, rốt cuộc chỗ này của nàng vẫn là tốt nhất.” Dứt lời liền sai Tiểu Doãn Tử bưng canh lên.
Tôi thoáng đưa mắt liếc Kính Phi, cất giọng hờn trách: “Kính Phi tỷ tỷ còn đang ở đây kìa, Hoàng thượng thực là không biết xấu hổ!”
Kính Phi mím môi cười, nói: “Hoàng thượng cũng chỉ nói sự thực mà thôi, đừng nói là Hoàng thượng, ngay tới thần thiếp cũng… rất thích chỗ này của Thục phi, khi không có việc gì là liền muốn tới đây chơi một chút… Chỉ ngại Thục phi muội muội khó chịu thôi.”
Huyền Lăng khẽ gật đầu. “Nàng ấy làm sao mà khó chịu được. Nàng nhớ đưa Lung Nguyệt theo, Hàm Nhi và Linh Tê đều là em của nó, trẻ con cứ nên ở bên nhau nhiều một chút mới tốt.”
Lời này Huyền Lăng nói rất uyển chuyển, tôi nghe