Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328274

Bình chọn: 7.5.00/10/827 lượt.

ường như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó khó nói. Tôi bất giác cảm thấy có chút ngạc nhiên, bèn khẽ ho một tiếng, gọi: “Ôn đại nhân.”

Tới lúc này hắn mới giật mình tỉnh táo trở lại, hai má bất giác ửng hồng, sau một hồi lúng túng mới do dự nói: “Vi thần có một việc này suy nghĩ đã lâu mà vẫn không biết có nên nói với nương nương hay không.”

Tôi thấy sắc mặt hắn nặng nề, trái tim không kìm được hơi trầm xuống, cất giọng khàn khàn: “Đại nhân cứ nói đi, có phải thai nhi xảy ra vấn đề gì rồi không?”

Ôn Thực Sơ vội xua tay lia lịa, nói: “Không không không, đây kỳ thực là một việc mừng.” Dừng một chút hắn mới lại tiếp: “Cái thai trong bụng nương nương là thai sinh đôi.”

Tôi bất giác sững người, chẳng nói nổi một lời, có cảm giác như một quả bóng bị người ta ấn xuống đáy nước, sau đó đột ngột nẩy lên, trong lòng tràn ngập một niềm vui khó tả. Mãi hồi lâu sau tôi mới tỉnh táo trở lại, bèn run giọng hỏi: “Đại nhân không gạt bản cung đấy chứ?”

Ôn Thực Sơ lắc đầu, nói: “Vi thần hầu hạ trong cung đã bao năm nay, đối với việc này vẫn còn có thể nắm chắc được.” Khuôn mặt hắn vẫn nguyên vẻ thấp thỏm, bất an như vừa rồi. “Có điều, việc này nương nương chớ nên để người ngoài biết thì hơn.”

Tôi lập tức hiểu ra, nếu người ngoài biết được tôi đang mang thai sinh đôi, chỉ e sẽ càng chú ý, đến lúc đó lại không kìm được mà ra tay hại tôi cũng chưa biết chừng.

Hoán Bích đứng kế bên hơi cau mày, nói: “Tiểu thư mới về cung chưa lâu, trong cung địch bạn khó phân, nếu phao tin này ra ngoài rất có thể sẽ có kẻ tự chui đầu vào lưới.”

Tôi chỉ đưa mắt liếc qua, không nói năng gì, chậm rãi phe phẩy cây quạt tròn trong tay nhưng Ôn Thực Sơ nghe xong thì lại hơi biến sắc, trầm giọng nói: “Bích cô nương nói vậy là sai rồi, cách thức mà cô nương nói là sử dụng hiểm chiêu, có thể sẽ có hiệu quả nhưng rốt cuộc cái thai trong bụng nương nương quan trọng hay phân rõ địch ta quan trọng đây?”

Ôn Thực Sơ nói vẻ nôn nóng, hoàn toàn chẳng còn bộ dạng hiền hòa, đôn hậu thường ngày. Hoán Bích biết mình lỡ lời, bèn cúi gằm mặt không dám nói gì thêm.

Từ ngoài điện, mấy làn hương hoa thơm phức bay vào, tôi chậm rãi cất tiếng: “Phân rõ địch ra đương nhiên rất quan trọng, bằng không có khác nào treo mình nơi vách đá, chẳng biết phải ứng phó ra sao. Có điều, nếu phải dùng cái thai này làm mồi nhử, bản cung quyết không bao giờ chấp nhận, và muốn phân rõ địch ta cũng chưa hẳn đã cần dùng biện pháp nguy hiểm này.” Khóe môi tôi hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong mềm mại. “Việc này bản cung tự có tính toán.”

Hôm ấy thời tiết rất tốt, cái nóng nực của mùa hè đã bị cơn mưa rào đột nhiên kéo tới xua đi hết, trong không khí vẫn còn đọng lại sự thanh tân trong trẻo của những giọt nước mưa và mùi hương hoa ngọt ngào nồng đậm chỉ có trong mùa hè. Tôi thay một chiếc áo lụa mỏng màu tím, bên trên thêu hình những ánh mây ngũ sắc, lại kèm theo chiếc váy dài màu đỏ phía dưới, trên đầu cài một cây trâm tròn đính trân châu, sau đó ngồi kiệu tới Di Ninh cung thỉnh an Thái hậu.

Di Ninh cung lúc này yên ắng vô cùng, thỉnh thoảng mới có mấy tiếng nói cười vọng ra, chính là Huyền Lăng đang trò chuyện với Thái hậu.

Trông thần sắc Thái hậu hôm nay khỏe khoắn hơn nhiều, Huyền Lăng thì chỉ mặc một chiếc áo dài màu ngó sen kèm theo chiếc áo chẽn màu trắng bên trong, dáng vẻ ung dung tự đắc. Cũng khó trách y lại vui vẻ, hiện giờ cái thai của Từ Tiệp dư đã ổn định, y coi như bớt được một mối tâm sự lớn trong lòng.

Tôi thướt tha hành lễ, đoạn cười nói: “Khí sắc Thái hậu đúng là càng ngày càng tốt hơn rồi.”

Thái hậu vội vàng kêu tôi đứng dậy rồi mỉm cười quay sang nói với Huyền Lăng: “Đứa bé Hoàn Phi này đúng là quy củ quá, ai gia đã nói bao nhiêu lần là đang có thai khỏi cần hành lễ, vậy mà nó cứ không nghe.”

Huyền Lăng mặt mày tươi tắn nhìn tôi cười, nói: “Lòng hiếu thảo của Hoàn Phi với mẫu hậu cũng giống như nhi thần vậy.” Y quan sát tôi một chút, thoáng lộ vẻ ngạc nhiên: “Bụng nàng hình như lại to hơn rồi.”

Tôi bất giác ửng hồng hai má, thẹn thùng cúi đầu. Thái hậu cũng dừng ánh mắt lại nơi bụng tôi, mỉm cười nói: “Bụng của Hoàn Phi đúng là có hơi to so với những người bình thường có thai được gần năm tháng.”

Tôi khẽ cười một tiếng, nói giọng nhỏ như muỗi kêu: “Thái y nói, trong bụng thần thiếp có lẽ là một cặp thai song sinh.”

Huyền Lăng gần như không dám tin vào tai mình, mừng rỡ thốt lên: “Hoàn Hoàn, nàng nói thật ư?”

Tôi cả thẹn, lại càng cúi đầu thấp hơn, lí nhí nói: “Là Ôn thái y chẩn đoán như vậy, thần thiếp không dám nói bừa.”

Thái hậu nở một nụ cười hết mực hiền từ. “Ôn thái y là người thành thực, y thuật cũng giỏi, chắc hẳn không có nhầm lẫn gì đâu.”

Huyền Lăng mừng rỡ xoa tay liên tiếp, dường như không biết nên nói gì mới phải, hai mắt lấp lánh ánh sáng, lộ ra những tia rực rỡ như cầu vồng. Rồi cuối cùng y cũng không kìm được nỗi mừng vui mà bật thốt lên: “Đây thực là một chuyện mừng to lớn, ta phải chiêu cáo thiên hạ mới được!”

Tôi vội vàng quỳ xuống: “Thần thiếp với tấm thân hèn mọn này có thể trở lại hầu hạ Hoàng thượng đã là điều may mắn tột cù


Ring ring