
m cảm kích, xét về tình nghĩa, nhất định là tôi và My Trang thân nhau nhất trong chốn hậu cung này.
Lúc này Đường Lê cung vô cùng tĩnh lặng, chỉ có một gã thái giám đang ngồi ngủ gật nơi cửa cung. Mùa hoa hải đường và hoa lê sớm đã qua đi, những gốc cây phía sau cánh cửa giờ đây đều um tùm cành lá, xanh biếc một màu, khiến khung cảnh càng thêm phần yên ả. Chợt Bạch Linh vén tấm rèm trúc Tương Phi chậm rãi bước ra, hai mắt mơ mơ màng màng vừa đi vừa ngáp. Nhìn thấy tôi, nàng ta bất giác giật nẩy mình, vội cười nói: “Nương nương tới rồi, nương nương nhà nô tỳ đang ở bên trong đấy, người vừa mới nói là không ngủ được xong thì nương nương tới, đúng là trùng hợp.” Dứt lời bèn dẫn tôi đi vào.
My Trang lúc này đang nằm trong hậu đường của Oánh Tâm điện, tôi thấy tỷ ấy không có vẻ gì là buồn ngủ thì liền trêu chọc: “Thường ngày tỷ rõ ràng là người ham ngủ nhất, sao bây giờ lại không buồn ngủ chút nào vậy?”
My Trang thấy tôi đi vào thì tiện tay cầm lấy cây trâm dài làm bằng vàng ròng trên bàn trang điểm, quấn mái tóc lên và cố định, sau đó mới oán trách: “Người ta đang phiền lòng muốn chết đây, thế mà muội còn cứ trêu chọc.”
Tôi thấy tỷ ấy thực sự có vẻ phiền muộn, liền thu lại vẻ mặt tươi cười, trầm giọng hỏi: “Có phải là vì Thái hậu và Hoàng thượng không?”
Lúc này đang là mùa hạ nóng nực, My Trang chỉ mặc một chiếc áo ngủ may bằng lụa mềm màu đỏ, bên trên thêu những bông cúc vàng, sắc mặt đầy vẻ nôn nóng, phiền muộn. Đôi hàng lông mày dài tới tận chỗ tóc mai cau lại như vầng trăng non, tỷ ấy nhẹ nhàng cất tiếng: “Muội đã biết vậy rồi, hẳn cũng hiểu được ta đang phiền muộn điều gì.”
Tôi khẽ cười, nói với giọng trêu chọc: “Sự việc đã qua đi nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào tỷ tỷ vẫn còn giận Hoàng thượng sao?”
Trên khuôn mặt vẫn luôn đoan trang của My Trang lộ ra vẻ bi thương và khinh miệt. “Giận ư? Ta cảm thấy vì y mà tức giận thực là không đáng chút nàoSự việc đã qua đi nhiều năm, nhưng bao năm nay ta vẫn luôn lẳng lặng quan sát, cảm thấy con người này càng ngày càng khiến người ta thất vọng.” Ngón tay My Trang vô tình lướt qua dây đàn, làm vang lên một tràng âm thanh trong trẻo. “Cứ nghĩ tới những việc mà y đã làm với muội, với Từ Tiệp dư, với Phó Như Kim, ta liền cảm thấy bất kể là khóc hay cười vì y thì cũng đều không đáng.” My Trang khẽ cười nhạt một tiếng, bên trong thấp thoáng vẻ hờ hững và lạnh lùng. “Như Hoàn Nhi muội chẳng hạn, liệu còn được bao nhiêu chân tình với y đây? Và muội về cung liệu có thực sự là vì y?”
Tôi đứng dậy, gần như không thể kiềm chế được nụ cười của mình. “Tỷ tỷ đã biết rõ rồi, còn phải hỏi làm gì? Muội cũng giống tỷ thôi, đều cảm thấy không đáng, duy có điều khác biệt là muội có việc còn cần đến y, trong khi đó tỷ thì chẳng có nhu cầu gì với y cả.”
My Trang cười phì một tiếng, cặp môi đỏ căng mọng tựa hai cánh hoa tươi, bên trong thấp thoáng một tia cười giễu cợt. “Ta kỳ thực cũng có việc cần đến y, chẳng qua là y không thể cho ta mà thôi!” Tỷ ấy chỉnh lại cây trâm dài có vẻ đã hơi lỏng ra, chậm rãi nói tiếp: “Hai ngày nay ta thực sự rất khó xử nhưng Thái hậu cứ bắt ta phải chen vào giữa Hoàng thượng và Từ Tiệp dư, khó chịu vô cùng. Ta thấy Từ Tiệp dư đã dành toàn bộ tình cảm cho Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng thì lại chỉ để tâm tới đứa bé trong bụng nàng ta mà thôi.”
Tôi tươi cười nói: “Tỷ cũng phát hiện ra tâm tư của Từ Tiệp dư rồi sao?”
“Trước đây ta chỉ cảm thấy nàng ta tính tình hiền hòa, không thích tranh sủng, sinh sự, bây giờ tới gần rồi mới biết, hóa ra tình ý của nàng ta với Hoàng thượng lại sâu sắc đến thế.” Dừng một chút, My Trang nói tiếp bằng giọng xiết nỗi bi thương: “Nhưng nàng ta dù gì cũng vẫn còn trẻ, đâu biết được sự tai hại của sáu chữ ‘tình si thác gửi nhầm nơi’ kia!”
Tình si thác gửi nhầm nơi! Sáu chữ ấy tựa như những cây kim đâm vào trái tim, nếu là trước đây, có lẽ tôi đã ôm mặt mà khóc rống lên rồi. Thế nhưng lúc này đây, cảm giác đau đớn chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc, ngay sau đó trong tôi đã chỉ còn lại sự tê dại.
Thương tâm ư? Đúng là tôi từng đau đớn đến xé gan xé ruột, chẳng còn muốn sống. Nhưng giờ đây nỗi thương tâm đã qua rồi, không bao giờ trở lại nữa, trong lòng tôi chỉ còn lại sự dửng dưng đối với chuyện xưa mà thôi.
My Trang đưa tay gạt nhẹ chiếc lá rủ xuống trong chậu hoa lan treo trước cửa sổ, hờ hững nói: “Tình ý của Từ Tiệp dư với Hoàng thượng ta tự nhận muôn vạn lần không thể sánh bằng, do đó bất kể Thái hậu có muốn ta hầu hạ Hoàng thượng đến thế nào, ta cũng không sao thực hiện được.”
My Trang đã nói tới mức này rồi, tôi cũng không tiện nói gì thêm, thế nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà khuyên nhủ: “Thái hậu dù sao cũng là Thái hậu, còn là người duy nhất mà hiện giờ tỷ có thể dựa vào, chớ nên trái ý bà ta quá.”
Ánh mắt My Trang phút chốc trở nên ảm đạm, tựa như ngọn nến bị ném xuống hồ, ánh sáng nhanh chóng tắt phụt, giọng nói không mang theo chút tình cảm nào: “Muội yên tâm, ta tự có chừng mực.”
Sự chừng mực đó của My Trang đã truyền tới tai tôi vào một đêm ba ngày sau. Nếu không phải là do Lý Trường chính miệng thô