Pair of Vintage Old School Fru
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328120

Bình chọn: 7.5.00/10/812 lượt.

tới giờ, An Quý tần quả đúng là người hầu hạ nhiều nhất.” Y suy nghĩ một chút rồi lại tiếp: “Thế này đi, tạm thời không cho phép nàng ấy vào cung của Hoàng hậu, bắt đóng cửa tĩnh tu mấy ngày là được rồi.” Rồi Huyền Lăng nhìn qua phía Phó Tư nghi. “Đã có người bị đau bụng, vậy ngươi hãy nắm chức Tư nghi của Khâm Thiên giám luôn đi.” Sau đó lại hỏi: “Trẫm còn chưa biết tên của ngươi là gì đấy?”

“Dạ, thần tên Quý Duy Sinh.” Y dõng dạc trả lời, kế đó liền cúi đầu cung kính cáo lui.

Tôi khẽ cười một tiếng, thầm ghi nhớ cái tên này. Thái hậu xua tay một cái, nói với Tôn cô cô: “Đi đốt chút đàn hương đi, ta ngửi mùi thảo dược suốt mấy tháng nay, đã sắp biến thành thảo dược đến nơi rồi.”

Tôn cô cô y lời đi lấy một nén đàn hương ra thắp, từng làn khói mỏng thoang thoảng hương thơm lững lờ bay ra, tựa như tấm lưới vô hình bao bọc người ta vào giữa.

Thái hậu cất giọng hiền từ, nhưng ở giữa gian điện trống trải nghe có chút không chân thực: “Khâm Thiên giám cũng đã nói là không sao rồi, vậy Hoàng thượng hãy bỏ lệnh cấm túc cho Từ Tiệp dư đi, hy vọng nàng ta có thể yên tâm sinh nở, tăng thêm thành viên cho hoàng thất.” Sau đó, bà ta vẫy tay gọi tôi lại, hờ hững hỏi: “Tại sao tự dưng lại nghĩ tới việc cầu xin cho Từ Tiệp dư thế?”

“Lấy mình xét người, thần thiếp thực sự cầm lòng không đặng.” Tôi thoáng đắn đo một chút rồi bèn nói ra tâm tư của bản thân: “Từ Tiệp dư cũng đang mang thai như thần thiếp, thần thiếp không đành lòng nhìn muội ấy phải chịu nỗi khổ tinh thần như vậy. Mà nếu lòng người mẹ không thoải mái thì sao đứa bé trong bụng có thể khỏe mạnh được. Nếu bây giờ người bị cấm túc là thần thiếp, trong lòng thần thiếp nhất định cũng đầy nỗi bất an.”

Trong khi nói, tôi hơi nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh, mé tây tẩm điện của Di Ninh cung trồng toàn những gốc chuối biếc xanh, những tàu lá chuối to lớn được các tiểu thái giám giội nước lau rửa sạch sẽ, trông lại càng thêm xanh mướt. Dưới bụi chuối có mấy con hạc đầu đỏ đang đứng nhởn nhơ tránh nắng, trong đó có hai con hạc nhỏ chừng như vừa mới ra đời không lâu, bộ lông vũ trên người trắng muốt và mềm mại, đáng yêu vô cùng. Nhìn thấy người, bọn chúng cũng không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ ung dung bước qua bên cạnh mấy bước, tựa hồ đã quen với sự xuất hiện của con người.

Thái hậu nhìn theo hướng ánh mắt tôi, cũng bất giác lộ vẻ chấn động. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, tôi gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, liền nhẩm đếm, dường như bỏ sót mất vài nhịp. Thái hậu rốt cuộc đã mỉm cười, nơi đáy mắt cũng là một nét cười đầy thâm ý, rồi bà ta nói với Huyền Lăng: “Hoàn Phi không lạm bàn việc triều chính, đức hạnh vẹn toàn, ai gia lấy làm vui mừng lắm.”

Tôi vội vàng quỳ xuống thưa: “Thái hậu quá lời, thần thiếp thẹn không dám nhận.”

Thái hậu lệnh cho Tôn cô cô: “Mau đỡ Hoàn Phi ngồi xuống.” Sau đó liền nắm lấy bàn tay tôi, ôn tồn nói: “Ai gia vốn thấy con tuy thông minh nhưng sự nền nã thì không so được với Huệ Quý tần. Từ sau khi con về cung, ai gia vẫn luôn lẳng lặng quan sát, con phạt nhẹ để răn đe Tường Tần, vì sự an nguy của Từ Tiệp dư mà đội mưa cầu kiến ai gia, không can dự vào việc triều chính, dám cất lời thẳng thắn cầu xin thay Từ Tiệp dư, thực là vô cùng đáng quý. Xem ra ánh mắt của Hoàng thượng không sai chút nào, con rất xứng với sự ủng ái mà Hoàng thượng dành cho con.”

Tôi cúi đầu lộ vẻ thẹn thùng, nói: “Thần thiếp may được hưởng hoàng ân, không khi nào dám quên.”

Thái hậu lại càng tỏ ra hài lòng: “Mấy năm nay ở chùa Cam Lộ đúng là đã khiến con trưởng thành hơn rồi.” Sau đó lại nhìn Huyền Lăng, nói giọng trách cứ: “Bên cạnh Hoàng thượng nên có thêm các phi tần hiền đức như Hoàn Phi và Huệ Quý tần, chứ không phải hạng như An thị và Diệp thị. Mà trong việc Dương Phương nghi ngày đó Hoàng thượng quan tâm quá nên đâm loạn, có hơi hấp tấp, nếu suy xét kĩ càng thì có thể nhận ra ngay Dương Phương nghi chưa chắc đã là loại người lòng dạ thâm độc như thế.” Sắc mặt Thái hậu dần trở nên trịnh trọng. “Mối họa Phó Như Kim ai gia không muốn thấy lại nữa, Dương Phương nghi có phải chết oan hay không ai gia cũng không tính toán thêm làm gì, Hoàng thượng sau này nhớ chú ý một chút là được.”

“Nhi thần cũng không thực sự muốn giết Mộng Sinh, chẳng qua chỉ định cho nàng ấy một bài học rồi sau này điều tra kĩ càng. Ai ngờ nàng ấy lại nông nổi như vậy, nhi thần cũng thấy vô cùng đáng tiếc.” Nơi khóe mắt thoáng hiện vẻ áy náy, Huyền Lăng cúi đầu nói tiếp: “Nhi thần xin ghi nhớ kĩ lời dạy bảo của mẫu hậu.”

Thái hậu khẽ thở dài. “Con phải ghi nhớ cho kĩ mới được, chỉ nói miệng thôi thì không ích gì đâu.”

Chiếc áo màu ngó sen của Huyền Lăng bị một cơn gió mát từ ngoài điện thổi vào làm tung bay lất phất, y tươi cười nói: “Nhi thần đã có một phi tử hiền đức thế này rồi, những người không ra gì mà mẫu hậu vừa mới nói tới đều chẳng có gì đáng kể cả.”

Trò chuyện thêm mấy câu, thấy thời gian đã không còn sớm nữa, tôi và Huyền Lăng liền đứng dậy cáo từ rời đi.

Trong khoảnh khắc xoay người lại, tôi liếc thấy Phương Nhược đứng phía sau rèm đang khẽ mỉm cười, liền đáp lại bằ