Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328853

Bình chọn: 7.5.00/10/885 lượt.

, nhơm nhớp đó bị nhổ ra khỏi miệng, tôi cảm thấy trái tim mình đã theo đó mà rời khỏi thân thể rồi.

Nỗi tuyệt vọng lớn lao đó khiến thân thể tôi giống như chiếc lá cuối cùng trên cành bị cơn gió lạnh của mùa đông thổi rụng, cứ thế đổ gục xuống.

Q.5 – Chương 1: Mây Trắng Giăng Trời

Tôi không ngất đi, thân thể được Cận Tịch vừa chạy vội vào phòng hoang mang đỡ lấy, rồi nàng ta và Ôn Thực Sơ cùng dìu tôi tới nằm xuống giường. Ôn Thực Sơ lộ rõ vẻ xót xa và hối hận, khuôn mặt tái mét, nắm chặt lấy bàn tay tôi, miệng lẩm bẩm: “Hoàn muội muội, là ta không tốt, ta không nên đột ngột nói với muội chuyện này, ta…”

Tôi mơ màng hé miệng, trong cơn chấn động, giọng nói đã trở nên khản đặc đến nỗi ngay chính bản thân tôi cũng không tin nổi: “Tại sao huynh ấy lại chết? Đang yên đang lành, tại sao lại lật thuyền đến nỗi không tìm được thi thể?”

Ôn Thực Sơ trầm giọng nói: “Đã tìm được xác của chiếc thuyền mà Thanh Hà Vương ngồi rồi, chiếc thuyền ấy long cốt không khác gì thuyền thường nhưng ván ở đáy thuyền lại không đóng bằng đinh sắt mà chỉ được dùng dây mây tươi buộc lại, lúc thuyền ở im một chỗ thì không sao nhưng sau khi đi được một đoạn, dây mây tươi sẽ bị tuột ra, thuyền cũng theo đó mà chìm.”

Tôi nhớ lại cảnh mình tiễn y ở sông Bá hôm đó, giữa làn sóng nước, con thuyền vẫn nhẹ nhàng lướt đi mà chẳng có việc gì, bèn nói: “Nhưng hôm huynh ấy đi cũng ngồi con thuyền đó, vậy mà đâu có chuyện gì xảy ra!”

“Đúng thế, con thuyền y ngồi hôm đi không có vấn đề gì. Theo lời của những người thợ đóng thuyền, thân của con thuyền đó tuy giống với con thuyền mà họ làm ra, nhưng đáy thuyền thì lại khác. Qua đó có thể thấy thuyền đã bị đánh tráo trong lúc dừng bên bờ sông Đằng Sa.”

Tôi càng nghe lại càng kinh hãi. “Ai muốn hại huynh ấy? Là ai muốn hại huynh ấy?”

Ôn Thực Sơ giữ chặt không cho tôi giãy giụa, nôn nóng nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, là ai làm còn chưa biết được. Hiện giờ Hoàng thượng đã sai người thông báo tin tức này cho thân mẫu của Thanh Hà Vương, nhưng trước khi tìm được thi thể của Thanh Hà Vương, ý của Hoàng thượng là tạm thời chưa phát tang vội.”

Lúc này lòng tôi kích động tột cùng, chỉ cần thoáng nghĩ tới việc Huyền Thanh không còn trên đời nữa là bụng tôi lại râm rứt đau. Tôi gần như không dám suy nghĩ tiếp, chỉ biết lắc đầu thật mạnh. “Muội không tin! Muội không tin! Thi thể đến giờ vẫn chưa tìm được, huynh ấy sẽ không chết đâu!”

Ôn Thực Sơ cố gắng giữ chặt thân thể tôi, trầm giọng nói: “Hoàn Nhi, muội hãy bình tĩnh một chút. Nước sông Đằng Sa chảy xiết như thế, cho dù có tìm được thi thể thì cũng khó mà nhận dạng được.”

Tôi đau đến nỗi túa đầy mồ hôi lạnh, không kìm được đưa tay ôm bụng. Cận Tịch vội vàng giúp tôi lau mồ hôi, đồng thời oán trách Ôn Thực Sơ: “Ôn đại nhân thực là không biết nặng nhẹ gì hết, vào lúc này còn nói ra mấy lời đó làm gì. Nương tử giờ đang mang thai, chuyện như thế cho dù muốn nói thì cũng phải đợi sau khi nương tử sinh nở xong rồi hẵng nói. Ôn đại nhân xưa nay vẫn luôn quan tâm tới nương tử như cha như anh, sao bây giờ lại hồ đồ đến thế chứ?”

Ôn Thực Sơ giậm chân, nói: “Ta không đành lòng nhìn muội ấy vất vả đợi chờ một người không thể trở về được nữa.” Bàn tay đang giữ lấy cánh tay tôi của hắn dùng sức rất mạnh, thế nhưng giọng nói lại hết mực dịu dàng, dịu dàng tới mức khiến người ta chỉ muốn nép vào người hắn. “Tuy muội đang thương tâm nhưng có một số chuyện không thể không bắt đầu tính toán. Nếu muội nhất quyết muốn sinh đứa bé này ra, ta vẫn sẽ đưa muội uống Thất nhật thất hồn tán, để Cận Tịch và Hoán Bích báo lên là muội đã mắc bệnh qua đời. Sau đó, ta sẽ đưa muội rời khỏi nơi này rồi chúng ta cùng tìm lấy một nơi vắng vẻ nào đó mà sống những tháng ngày bình lặng bên nhau.” Trong mắt hắn lúc này đã lấp lánh ánh lệ. “Hoàn muội muội, ta sẽ đối xử với muội thật tốt, coi con của muội như con của chính ta. Muội hãy tin ta, điều Thanh Hà Vương làm được, ta cũng có thể làm được.”

Nước mắt tôi tuôn rơi lã chã, trong khoảnh khắc hay tin về cái chết của Huyền Thanh, sức lực toàn thân bỗng như bị rút cạn, trở nên tột cùng yếu ớt. Lời của hắn, tôi coi như không nghe thấy, chỉ ngẩn ngơ rơi lệ không ngừng.

Cận Tịch buồn bã nói: “Bây giờ Ôn đại nhân nói những lời này với nương tử cũng chỉ uổng công thôi, chỉ e nương tử chẳng nghe lọt tai được câu nào, cứ đợi nương tử tỉnh táo lại rồi hẵng nói.”

Hoán Bích khóc nức nở, bò đến bên gi, gạt bàn tay đang giữ tay tôi của Ôn Thực Sơ ra, ôm chặt cánh tay của tôi vào lòng. Hoán Bích đau buồn khôn xiết, khóc lóc trách cứ Ôn Thực Sơ: “Đại nhân có thể coi con của Vương gia như con của mình sao? Có thể làm những việc mà Vương gia có thể làm sao? Ngài có thể so sánh với Vương gia sao?” Nói xong, muội ấy chẳng buồn để ý tới Ôn Thực Sơ lúc này đang đỏ mặt tía tai, ôm cánh tay tôi mà khóc nỉ non, như một con thú nhỏ đang bị thương vậy. “Trưởng tỷ, muội chỉ mong có thể nhìn y từ xa, ngày ngày được thấy y cười… Không! Không cần ngày ngày, chỉ thỉnh thoảng thôi cũng được, cho dù y không cười với muội, muội cũng hài lòng lắm rồi!” Tiếng khóc của m


pacman, rainbows, and roller s