XtGem Forum catalog
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328842

Bình chọn: 10.00/10/884 lượt.

Tôi ngồi kế bên, tựa người vào đầu gối Thư Quý thái phi, Thái phi khẽ xoa đầu tôi, bình tĩnh nói: “Hoàn Nhi, con đừng nôn nóng. Đợi Thanh Nhi quay về, nó sẽ đón con rời khỏi nơi đây, lại đưa ca ca con về kinh chữa bệnh, tuy thần trí hỗn loạn là một chứng nan y nhưng cũng không phải là không thể chữa khỏi. Đất kinh thành này có rất nhiều bậc thánh thủ y thuật, ắt sẽ có người có thể chữa khỏi bệnh cho ca ca con, con đừng lo nghĩ quá làm gì.” Giọng Thái phi chứa chan vẻ trìu mến: “Đợi Thanh Nhi quay về là mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Trên chiếc đạo bào của Thái phi có mùi đàn hương thoang thoảng, chất vải mềm mại dán sát vào má tôi, vô cùng thoải mái. Bây giờ đã là tháng Hai, thời tiết ấm dần lên, vạn vật bắt đầu bừng tỉnh sau giấc ngủ dài, cỏ cây nhú mầm non, khắp nơi lác đác những đốm màu nửa xanh nửa vàng, hoa nhị nguyệt lan nở khắp nơi nơi, tựa những vì sao nhỏ màu xanh vui mắt, hơi thở của mùa xuân đã kéo tới rất gần.

Nhưng lúc này đây lòng tôi lại nóng như lửa đốt, nếu Huyền Thanh còn không quay về… hai bờ má tôi thoáng ửng đỏ, cảm giác buồn nôn lần nữa trào lên trong lồng ngực, tôi không chịu nổi cái cảm giác nhộn nhạo nơi dạ dày đó nữa, rốt cuộc phải bụm miệng, chạy vội ra ngoài.

Cơn buồn nôn đã qua nhưng cảm giác choáng váng trong đầu tôi vẫn chưa giảm chút nào. Thư Quý thái phi vội vàng chạy tới xoa lưng giúp tôi, nôn nóng hỏi: “Sao vậy? Có phải ăn nhằm thứ gì rồi không?”

Tôi đưa mắt liếc Thái phi, ngay sau đó đã vội cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng như màu san hô. Thư Quý thái phi suy nghĩ một chút, rồi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng thốt lên: “Lẽ nào con… Chuyện này là từ bao giờ vậy?”

Tôi thẹn thùng cúi đầu, ngón tay bất giác khẽ vuốt ve mép áo, đáp giọng nhỏ như muỗi kêu: “Từ khi huynh ấy đi… đã được hơn một tháng rồi.”

Thái phi không kìm được mừng rỡ. “Tốt, tốt, tốt lắm! Xem ra ta sắp được làm bà rồi”, sau đó lại nắm lấy bàn tay tôi. “Hoàn Nhi, ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi!” Vành mắt Thái phi lúc này đã hơi ươn ướt. “Con ngoan, chỉ khổ cho con thôi, phải đi theo Thanh Nhi mà không có danh phận gì.”

Tôi cúi gằm mặt, tì cằm vào vạt áo của chiếc áo màu hồng, trên vạt áo có thêu một bông ngọc lan, những đường kim dày và kín cọ vào da thịt mang tới cảm giác khá thoải mái. Tôi khẽ nói: “Trong lòng con, danh phận kỳ thực không hề quan trọng.”

Trong mắt Thái phi lóe lên một tia sáng dịu dàng. “Con ngoan, tính cách này của con thực sự rất giống ta. Trên thế gian này, những thứ vinh hoa phú quý phù phiếm đó căn bản không thể so sánh với một chữ tình.”

Tôi thấp giọng lẩm bẩm: “Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau.”

Thái phi kéo tôi cùng ngồi xuống, lại gọi Tích Vân bảo mang tới cho tôi một chiếc đệm lông ngỗng, sau đó mới bộc bạch: “Hoàn Nhi, ta không biết Thanh Nhi đã hứa với con những gì, nhưng đứa con này của ta, ta hiểu rõ nhất, nếu nó thật lòng thích một người nào, nhất định sẽ một lòng một dạ đối xử với người đó, dù con không có danh phận, nó cũng sẽ không cưới ai khác nữa đâu, cứ để nó làm một vị Thanh Hà Vương cô độc trong mắt người ngoài là được rồi. Sau này chỉ cần bọn con có thể mãi mãi ở bên nhau, không phải lén lút thế này nữa, bất kể là ở tại vương phủ hay Thanh Lương Đài đều tốt cả. Làm người ấy mà, vẫn là có miếng hơn có tiếng.”

Một tương lai như vậy, có lẽ thực sự có thể mong chờ. Đứa bé đầu tiên tôi không thể sinh ra, Lung Nguyệt thì tôi không thể tự tay nuôi dưỡng, còn đứa bé trong bụng tôi bây giờ, đứa bé của tôi và Thanh, tôi rốt cuộc đã có thể tự mình bầu bạn bên nó cho tới lúc nó trưởng thành, cảm nhận niềm vui và niềm hạnh phúc của một người mẹ.

Lòng tôi bất giác mềm đi, dịu dàng cất tiếng: “Tình cảm của Thanh với con thế nào, tình cảm của con với Thanh thế nào, Thái phi đều đã thấy rõ. Con không phụ huynh ấy, huynh ấy cũng sẽ không phụ con đâu.” Thoáng ngập ngừng, tôi thẹn thùng nói tiếp: “Khi Thanh quay về, Thái phi đừng nói với huynh ấy vội nhé!”

Thái phi cất tiếng cười vang. “Tất nhiên rồi, việc này hai vợ chồng bọn con tự nói với nhau là được, còn ta thì chỉ chờ bế cháu thôi!”

Tôi đưa tay khẽ vuốt ve cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào vô hạn, chỉ chờ Thanh quay về là tất cả đều sẽ tốt đẹp thôi.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua trong sự chờ đợi, hồi này Hoán Bích thỉnh thoảng lại chăm chú nhìn vào bụng tôi, đôi mắt có chút đờ đẫn, như thể một áng mây trôi bị níu giữa bầu trời.

Gút thắt trong lòng muội ấy không phải tôi không biết, thế là tôi bèn vẫy tay gọi muội ấy lại, nắm lấy bàn tay muội ấy, đặt lên bụng tôi, ôn tồn nói: “Muội sờ thử xem này, bên trong chính là cháu của muội đấy. Hoán Bích, cả Ngọc Diêu và Ngọc Nhiêu đều ở nơi xa, phần đời còn lại e là chỉ có hai tỷ muội chúng ta nương tựa vào nhau thôi. Con của ta, cũng chính là con của muội, sau này chúng ta cùng nuôi nấng nó, được không?” Tôi nói với giọng rất chân thành và tha thiết, còn mang theo sự trìu mến thương yêu của một người tỷ tỷ với muội muội.

Đôi mắt Hoán Bích bỗng hơi ươn ướt, như một nhành hoa lê thấm đẫm nước mưa, giọng nói đầy vẻ xúc động: “Thật t