Snack's 1967
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328823

Bình chọn: 9.00/10/882 lượt.

hế sao?” Bàn tay đang đặt trên bụng tôi kia hơi run rẩy. “Con của trưởng tỷ và Vương gia, cũng là con của muội?”

“Đúng thế!” Tôi trịnh trọng nói: “Hoán Bích, có một số chuyện không thể nào thay đổi, bởi những sự thay đổi sẽ chỉ khiến cho tất cả mọi người bị tổn thương. Nhưng thứ gì có thể cho muội được, ta nhất định sẽ không keo kiệt.”

Hoán Bích cúi đầu, buồn bã nói: “Muội hiểu chứ, mọi chuyện đều phải trông vào vận mệnh, không thể cưỡng cầu.”

Tôi đưa tay ôm muội ấy vào lòng, khẽ thở dài một tiếng.

Gió lúc này đã tan đi cái lạnh, thổi tới từng cơn ấm áp vào giữa màu xanh. Thế nhưng trong sự tha thiết đợi chờ, người tới chỗ tôi lại là Ôn Thực Sơ.

Trong ngày hắn tới, gốc đào già ngoài sân vừa nở bông hoa đầu tiên. Cận Tịch không kìm được cất lời phàn nàn: “Năm nay đúng là kỳ lạ, rõ ràng còn đang tháng Hai, thời tiết trong núi lại lạnh hơn một chút, thế mà hoa đào đã nở rồi.”

Bông hoa đào đó cô độc trên cành, rung rinh giữa làn gió nhẹ, cánh hoa đỏ tươi mà mỏng manh, nhìn từ xa toát ra một vẻ diễm lệ và kỳ dị đến khó tả.

Ôn Thực Sơ mang tới cho tôi mấy thang thuốc an thai, nói: “Thuốc này ta mới cắt cho muội, muội uống tạm đi.” Thấy hai mắt tôi đều đang thâm quầng, hắn không kìm được mà xót xa, nói: “Mấy ngày nay đều ngủ không ngon sao? Ta đã dặn muội là phải uống thuốc an thai đúng giờ rồi cơ mà?”

Hoán Bích lo lắng nói: “Vương gia nói là đi một tháng rồi về, nhưng bây giờ đã năm mươi ngày rồi, vậy mà chẳng có chút tin tức nào cả. Tiểu thư bây giờ đang rất lo lắng, đêm qua lại vừa gặp ác mộng, không phải chỉ là không ngủ ngon thôi đâu.”

Tôi đưa tay vuốt nhẹ lớp giấy dán cửa sổ dày và trắng muốt, nở nụ cười mỉm tựa bông lê giữa làn gió xuân. “Ác mộng không thể coi là thật được, Hoán Bích, chẳng bao lâu nữa y nhất định sẽ quay về thôi!”

Ôn Thực Sơ vốn đang ngồi im không nói, nghe thấy câu này thì mí mắt bỗng nẩy lên một cái, đột ngột ngẩng đầu, bật thốt ra một câu: “Y không quay về được đâu.”

Tôi nhất thời không nghe rõ, ngoảnh đầu cười hỏi: “Huynh nói gì cơ?”

Sắc mặt Ôn Thực Sơ càng lúc càng trở nên u ám, rồi hắn nhắm nghiền đôi mắt, đột nhiên khàn giọng nói: “Thanh Hà Vương chết rồi, y vĩnh viễn không thể quay về nữa rồi!”

Lời của hắn từng từ, từng từ lọt vào tai tôi, tựa vô số con côn trùng màu xám vỗ cánh bay loạn xạ, phát ra những âm thanh ong ong hỗn tạp, khiến tôi đầu choáng mắt hoa. Khuôn mặt tôi lúc này nhất định đã trở nên tái nhợt, toàn thân lạnh toát, sau một thoáng ngẩn ngơ, tôi bèn giận dữ quát lên: “Huynh nói bậy cái gì đó?” Giọng nói của tôi thê lương tới tột cùng, tôi hoàn toàn không dám tin vào lời của Ôn Thực Sơ, lớn tiếng chất vấn: “Sao huynh có thể rủa huynh ấy như vậy? Huynh ấy là cha của con muội đấy!”

Ôn Thực Sơ nắm lấy bàn tay tôi, tha thiết nói: “Sống đến từng này tuổi, ta đã từng gạt muội bao giờ chưa? Hoàn Nhi, trước đây ta cứ sợ không dám nói với muội việc này. Thanh Hà Vương đi Điền Nam mãi không quay về, lại không có chút tin tức nào cả, thế là Hoàng thượng liền phái người đi tìm, mới hay thuyền của Thanh Hà Vương đã bị lật ở sông Đằng Sa, ngay đến thi thể cũng không tìm về được.”

Tôi ngẩn ngơ nghe hắn nói, cảm thấy thân thể mình như đang bị những lưỡi dao cùn liên tiếp cứa vào, đau đớn tột cùng, đau đến tê dại. Tôi cắn chặt môi đến tứa máu, mùi tanh nồng và vị ngòn ngọt của máu tràn ngập giữa những kẽ răng, sự sục sôi trong lòng ngực không sao kiềm chế được. Ôn Thực Sơ vẫn đang nói liên miên không nghỉ, nhưng tôi lại chẳng nói năng gì, làm như không nghe thấy.

Thanh chết rồi! Thanh đã chết rồi! Cứ thế đột ngột bỏ tôi mà đi, còn chưa kịp nói với tôi một tiếng, vậy mà y đã chết rồi!

Ôn Thực Sơ rơm rớm nước mắt, nói: “Nước sông Đằng Sa chảy xiết lắm, bị dòng nước cuốn đi, ngay đến con thuyền cũng khó mà còn nguyên vẹn được, dù có tìm được thi thể thì cũng…”

Trái tim tôi dường như đang nứt toạt ra, một chút hy vọng cuối cùng bị người ta nghiền nát thành bột vụn, tung ra đầy trời, không sao thu về được.

Lúc này Hoán Bích bưng theo bát thuốc an thai vừa sắc xong đi vào, nghe thấy lời của Ôn Thực Sơ thì sững người, bát thuốc tuột tay rơi xuống vỡ tan thành từng mảnh, nước thuốc đen ngòm bắn đầy vào chiếc váy màu xanh, vô cùng nhếch nhác. Hoán Bích cứ thế đờ người ra đó, mặc kệ nước thuốc nóng bỏng dính vào váy mà chẳng buồn lau, một lúc sau mới đột nhiên ngồi bệt xuống đất mà kêu lên những tiếng chói tai, khiến người nghe lòng đau như xé.

Nước mắt của tôi lã chã tuôn rơi, lan đầy khắp mặt, trong đầu tôi lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ, y chết rồi, y đã chết rồi, thậm chí còn không thể gặp mặt y lần cuối!

Ôn Thực Sơ ra sức lay mạnh thân thể tôi. “Hoàn Nhi! Muội hãy tỉnh táo lại một chút, tỉnh táo một chút! Người chết không thể sống lại!”

Người chết không thể sống lại? Hồn phách y còn chưa từng hiện về báo mộng cho tôi cơ mà! Suy nghĩ như vậy, tôi lại càng cảm thấy đau đớn hơn, lục phủ ngũ tạng như bị vô số móng vuốt không ngừng cào xé. Mùi máu tanh trong miệng tôi lan dần tới cổ họng, tôi không kìm được nữa, nôn ra một ngụm máu tươi. Khi dòng dịch thể tanh nồng